Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1607

Chương 1607

Nếu vết thương quá sâu thì sẽ để lại vết sẹo mãi mãi, không có cách nào xóa nhòa đi được.

Ông ta ngồi trên ghế đẩu, cảm nhận sự ngượng ngùng chưa từng có trước đây.

Lục Lãnh Phong chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ làm người hòa giảng cho bố mẹ, để bọn họ làm lành như ban đầu.

Quan hệ giữa bọn họ trước giờ chưa từng tốt đẹp, làm gì có cái gọi là làm lành? Làm gì có cái gọi là như lúc ban đầu?”

Hy Nguyệt rót thêm cho bà Lục một cốc sữa hạnh nhân.

Bà Lục thích uống sữa hạnh nhân nhất, mỗi ngày đều phải uống trên hai cốc mới chịu được.

Cô lại kêu người hầu lấy thêm một cái cốc, cũng rót cho Lục Vinh Hàn một cốc.

“Bố, sữa hạnh nhân hôm nay đặc biệt thơm, bố uống thử xem.”

“Được.” Lục Vinh Hàn cười cười.

Bà Lục không nhìn ông ta, chỉ uống một ngụm sữa hạnh nhân rồi tự nói với bản thân: “Đợi đến lễ Giáng Sinh, chúng ta sẽ cùng nhau về Mỹ đi, bà ngoại, ông ngoài vẫn luôn rất nhớ các cháu nhỏ đấy.”

Hứa Kiến Quân vừa nghe nói quay về Mỹ, đôi mắt lập tức trở nên sáng rực.

Dù sao cậu bé cũng sinh ra ở Mỹ, lớn lên tại Mỹ, đối với cậu bé mà nói, Mỹ có thể coi là quê nhà.

“Bà nội ơi, bà có thể đến nhà cháu ở Mỹ để chơi, cháu với mẹ đã trồng rất nhiều hoa hồng ở cái vườn trong nhà, rất đẹp đó.”

“Được thôi.” Bà Lục cười gật gật đầu.

Hy Nguyệt đỡ lấy đầu của đứa nhỏ, khẽ cười nói: “Lúc bà nội còn trẻ, chính là mỹ nữ đứng đầu Manhattan đấy, người giới nổi tiếng đều gọi bà nội là hoa hồng New York.”

“Tại sao bà nội lại rời khỏi New York, rồi gả đến Thành phố Long Minh vậy ạ?” Hứa Kiến Quân nghiêng cái đầu nhỏ tò mò hỏi.

“Năm đó ông cụ đem theo hàng tỉ sính lễ, đến nhà họ Y cầu thân, đòi cưới bà nội đấy.” Hy Nguyệt cố ý nhắc đến chữ “đòi”.

Liên hôn với nhà họ Y cũng đem đến cho nhà họ Lục vô số lợi ích, giúp nhà họ Lục thuận lợi mở thị trường ở Bắc Mỹ, từ nay về sau sẽ chẳng có đối thủ nào ở phương Đông nữa.

Hứa Kiến Quân chớp chớp mắt: “Cháu cảm thấy con gái gả gần một chút vẫn tốt hơn, tránh cho bị người ta ức hiếp rồi mà người nhà còn không biết. May mà sau này cô út gả cho cậu họ, nếu mà gả cho một người không quen biết gì thì chẳng tốt cho cô út chút nào, chúng ta nhất định cũng rất buồn, rất lo lắng.”

Lúc thằng bé nói chuyện, Lục Vinh Hàn cảm giác một trận gió lạnh đang thổi vi vu qua trước mặt.

Hy Nguyệt ôm lấy vai đứa nhỏ: “Bà nội còn có chúng ta mà, chúng ta nhất định sẽ hiếu thuận với bà nội.”

Hứa Kiến Quân gật đầu như gõ trống bỏi: “Vâng, cháu cùng Kiến Dao và Kiến Diệp đều sẽ hiếu thuận với bà nội.”

Vành mắt Bà Lục đỏ hoe, thực ra bà sớm đã có quyết định rồi.

Lá rụng về cội, rồi sẽ có một ngày bà muốn quay về, chỉ là bây giờ chưa phải là lúc.

Hứa Kiến Quân ăn xong cái bánh bao chiên nho nhỏ, rồi chuyển ánh mắt sang Lục Lãnh Phong vẫn đang im lặng không nói gì từ nãy đến giờ.

“Bố ma vương, bố nhất định phải yêu mẹ con đấy, bởi vì mẹ là vợ mà bố đã kết tóc cưới về, không được bạc tình bội nghĩa, lộn xộn lung tung với phụ nữ khác ở bên ngoài đâu, bọn họ có tốt bằng mấy cũng không phải vợ của bố, huống hồ bọn họ còn kém xa so với mẹ con nữa.”

Bình Luận (0)
Comment