Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1625

Chương 1625

Bà cụ nhấp một ngụm trà: “Ngọc Thanh có thể tạm ở lại, nhưng chuyện xử phạt Ngọc Như không thể miễn, bắt đầu từ bây giờ không được phân phó người giúp việc với đầu bếp đến biệt viện phụ cận, tất cả mọi chuyện phải do chính cô ta làm.”

Lục Vinh Hàn đỡ trán: “Cô ấy không biết nấu cơm.”

“Không biết thì học, để cho cô ta nhớ rõ thân phận của mình, không phải muốn quên là quên.” Bà cụ lạnh lùng nói.

Bà Lục âm thầm cười một tiếng: “Như vậy cũng đã dụng tâm khổ cực với cô ta rồi, chuyện gì cũng tự mình làm thì cô ta không cần lo sợ có người hạ độc nữa.”

Hy Nguyệt khuấy cà phê trong tay, ung dung nói: “Bố không cần lo lắng, con sẽ sắp xếp dì Mã ở bên cạnh chỉ dạy mẹ nhỏ, đến khi mẹ nhỏ học được mới thôi.”

Buổi chiều Lục Lãnh Phong trở về, nghe được xử phạt này thì không nhịn được mà phá ra cười.

Anh có thể tưởng tượng được cảnh Tư Mã Ngọc Như phát điên trong nhà bếp.

“Cô nhóc này thật là lanh lợi.” Anh cưng chiều vuốt tóc cô.

Khóe miệng Hy Nguyệt kéo lên một nụ cười giảo hoạt: “Cô ta muốn đấu thì em đấu với cô ta thôi. Bố muốn cưng chiều cô ta cũng không thể vì cô ta mà bị mọi người đối đầu.”

Lục Lãnh Phong cười mỉa mai: “Ánh mắt ông ấy tệ đến mức nào mà đi thích loại phụ nữ như cô ta, liên tục bị cô ta đùa giỡn xoay vòng.”

“Cái này gọi là chân ái.” Cô nhún vai, tình yêu khiến người ta mù quáng, đây đúng là danh ngôn chí lý mà.

Lục Lãnh Phong lại không nghĩ vậy: “Đừng sỉ nhục chữ này, mù quáng với yêu đương cách biệt rất lớn.”

Hy Nguyệt đi tới trước cửa sổ, đẩy cửa nhìn ánh trăng rực rỡ bên ngoài, trong giọng nói mang theo vài phần cảm khái: “Bố cũng coi như là một kẻ si tình, không biết sau này khi anh già rồi có còn đối xử tốt với em như vậy không?”

Lục Lãnh Phong ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng: “Chỉ có chết đi rồi thì mới không đối xử tốt với em thôi.”

Cô liếc anh một cái: “Chết cũng không được thay lòng, nếu anh chết trước thì nhất định phải ở thiên đường đợi em, không được tìm nữ quỷ khác, nếu em chết trước thì sẽ ở thiên đường đợi anh.”

Tựa như có một ánh sao rơi vào ánh mắt Lục Lãnh Phong hóa thành sự dịu dàng, lan tràn khắp nơi.

“Anh không cưới người khác được đâu.”

Cô duỗi hai tay ôm lấy cổ anh: “Anh ít nhất cũng phải sống tới trăm tuổi, khi đó em cũng đã chín mươi lăm, em không rời đi thì sao anh có thể cưới ai nữa chứ?”

Đôi môi mỏng của anh gợi lên nụ cười ranh mãnh: “Nếu anh xui xẻo chết sớm thì em cũng không tái giá sao?”

“Phủi phui cái mồm.” Cô mắng: “Anh mà dám bỏ em hay là đứa trẻ thử xem, em sẽ hận anh cả đời, đừng nói tái giá, ngay cả họ của con anh em cũng đổi luôn, để nó theo họ của em.”

Anh dở khóc dở cười: “Này thì quá đáng sợ, vậy anh sẽ cố gắng sống đến trăm tuổi để em không có cơ hội làm chuyện đó.”

Cô nhón chân hôn lên đôi môi quyến rũ của anh: “Vợ chồng thì vẫn là người đầu là tốt nhất, đi thêm bước nữa sẽ có rất nhiều mâu thuẫn.”

“Em nói đúng, một người chồng tốt như anh đây, em có đốt đèn cũng không tìm được người thứ hai đâu.” Lục Lãnh Phong như mở cờ trong bụng, đưa tay ôm cô lên đi tới giường lớn.

Bình Luận (0)
Comment