Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1630

Chương 1630

Thật ra Tần Như Thông đã sớm quen việc nhìn thấy hai vợ chồng bọn họ, dù sao trước kia còn từng làm anh rể của Lục Lãnh Phong.

“Lần trước em nói thích hổ phách nên anh có mang một cái tới đây.” Anh ta lấy một chiếc hộp trong túi ra đưa cho Hoa Phi.

“Cảm ơn anh.” Hoa Phi gãi đầu một cái, hơi ngượng ngùng.

Trong đại sảnh, bà Hoa đã làm bánh tráng xong đợi bọn nhỏ quay về.

Bà và ông Hoa đã bàn bạc rồi, trước tiên cứ ở chỗ của con gái đã. Đợi con trai và vợ đi hưởng tuần trăng mật về thì chuyển tới ở cùng bọn nó.

Lục Lãnh Phong ôm Hứa Kiến Quân lên đùi mình, đưa một miếng bánh tráng cho con.

Ông Hoa vô cùng hài lòng về con rể.

Trên đời này có mấy người đàn ông đối xử với con riêng như con ruột mình đâu, cũng chỉ có mình anh.

Tần Như Thông ăn một miếng bánh tráng rồi cười nói: “Dì Hoa làm bánh tráng vị hoa quế ngon nhất đấy ạ.”

Bà Hoa hơi giật mình, đây là lần đầu tiên trong suốt tám năm qua bà làm lại bánh tráng vị hoa quế.

Trước đây Thời Thạch thích ăn vị hoa quế nhất.

Từ sau khi anh mất, bà cũng không làm vị bánh này nữa, chỉ sợ con gái ăn vào lại tức cảnh sinh tình.

“Như Thiên từng ăn bánh tráng vị hoa quế dì làm sao?”

Tần Như Thông cũng ý thức được mình vừa nói sai rồi, anh ta vội vàng nói lại: “Cháu chưa ăn mà nghe Hy Nguyệt nói ạ.”

Hy Nguyệt hơi run lên, cô từng nói vậy à? Sao cô không hề nhớ vậy?

“Đã lâu rồi mẹ em chưa từng làm bánh tráng vị hoa quế đấy.”

Bà Hoa khẽ cười: “Năm nay mẹ ướp tương hoa quế ngon lắm nên có mang theo, lát nữa mẹ làm trắng miệng cho mọi người ăn.”

Hoa Phi vừa ăn bánh tráng vừa nói: “Anh Thời Thạch thích anh bánh tráng vị hoa quế nhất, sau khi anh ấy đi rồi chị em rất đau lòng, còn muốn chết vì tình, lúc lại muốn kết hôn âm phủ, làm mẹ em sợ lắm, bà sợ làm bánh hoa quế chị thấy thì trong lòng khó chịu nên cũng không làm nữa.”

Bà Hoa giận cậu: “Thằng bé này, chuyện xưa từ thời quá khứ mà con còn nhắc tới làm gì?”

“Lúc ấy Hy Nguyệt còn nhỏ nên không hiểu chuyện, thật ra con bé xem Thời Thạch giống như anh ruột thôi.” Bố Hy cũng sợ trong lòng con rể sinh hiềm khích nên vội vàng giải thích.

Hoa Phi biết bố mình cố tình nói vậy nên bĩu môi, không nói gì thêm, chỉ lén liếc nhìn Tần Như Thông một chút.

Tần Như Thông bưng tách trà nhấp từng ngụm một, cúi đầu xuống thấp nhất có thể giống như muốn che giấu hết biểu cảm trên khuôn mặt.

Trong lòng Hoa Phi thở dài, với cậu mà nói, Thời Thạch giống như anh trai ruột, cậu không muốn nhìn thấy anh ấy đau lòng.

Lúc này đây, trên mặt Lục Lãnh Phong như đeo một cái mặt nạ, che lấp hết biểu cảm của mình, chỉ có đôi mắt càng lúc càng thâm trầm giống như giếng cổ ngàn năm, không nhìn thấy đáy.

Thời Thạch là sự kiêng kị của anh.

Mặc dù anh tự nói với mình, anh không muốn tính toán với một người đã chết, nhưng anh ta vẫn bám dai như đỉa, chiếm lấy một góc trong lòng người phụ nữ đó, đuổi thế nào cũng không đi, là tình địch vô hình lớn nhất của anh.

Bình Luận (0)
Comment