Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1635

Chương 1635

Hứa Kiến Quân vui mừng vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của mình: “Bố ma vương giỏi quá, mới đó mà đã bắt được chim trĩ rồi.”

Trở lại trại, Lục Sênh Hạ chạy tới: “Anh, đi bắt chim trĩ rồi sao không gọi cho em?”

Lục Lãnh Phong xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé: “Anh đưa em đi bắt nhiều lần rồi, em còn đi làm gì nữa chứ?”

“Em cũng muốn bắt mà.” Lục Sênh Hạ bĩu môi.

“Vậy sau này các em tự mình bắt đi.” Lục Lãnh Phong trói con chim trĩ trước một gốc cây lớn.

Hứa Kiến Quân không nỡ giết nó, nhẹ nhàng giật giật góc áo của anh: “Bố ma vương, chúng ta mang theo rất nhiều đồ ăn, đừng ăn nó, có được không ạ?”

“Vậy thì để lại cho con chơi, khi nào đi thì sẽ thả nó.” Lục Lãnh Phong nói.

Hứa Kiến Quân rất vui vẻ, lấy thức ăn từ trong chiếc ba lô nhỏ của mình ra cho nó ăn.

Hy Nguyệt vỗ vai Lục Lãnh Phong: “Ma vương, không ngờ anh lại có tài săn bắn. Đi theo anh thì không phải lo phải nhịn đói rồi.”

“Anh còn nhiều kĩ năng lắm, sau này sẽ thể hiện bản lĩnh của mình cho em xem.” Lục Lãnh Phong chu môi thơm cô một cái.

Tần Như Thông ngồi cách đó không xa nhìn bọn họ, miệng như ngậm một lát chanh, vị chua chua truyền từ đầu lưỡi đến tận bên trong.

Hy Nguyệt không còn thuộc về anh ta nữa, mọi thứ giữa họ đều đã biến thành kỷ niệm rồi.

Hoa Phi ngồi xuống bên cạnh đưa cho anh ta một chai nước trái cây.

“Anh, anh đã nghĩ xong chưa?”

Tần Như Thông gãi đầu, không nói gì.

Cho dù có khôi phục được thân phận của Thời Thạch thì có gì khác biệt chứ? Cô cũng sẽ không thể quay lại với anh ta nữa. Thân phận này ngược lại lại trở thành một vật cản, khiến anh ta không thể đến gần cô được.

“Như vậy cũng tốt, cần gì phải thay đổi chứ, sẽ chỉ sinh thêm phiền phức mà thôi.”

Hoa Phi thở dài, theo như cậu ta thấy thì chị mình có quyền được biết sự thật, chỉ khi anh Thời Thạch còn sống thì vết sẹo trong lòng cô mới có thể lành lại được.

Lục Lãnh Phong và Khải Liên bắt đầu đốt lửa trại, còn Hy Nguyệt và Lâm Đại Dao thì chuẩn bị bữa trưa cho mọi người.

Lục Sênh Hạ đưa Đỗ Chấn Diệp vào rừng, cô bé muốn bắt một con chim trĩ về.

Nhưng, kỹ năng của hai người bọn họ đều không bằng Lục Lãnh Phong, sau khi tung hoành một lúc lâu, họ không bắt được gì cả.

Khi Lục Sênh Hạ quay về, đầu cô bé cúi xuống, vô cùng chán nản. Vốn dĩ cô bé muốn thể hiện trước mặt Đỗ Chấn Diệp một chút, nhưng kết quả lại bị mất mặt như vậy.

“Anh lớn, tại anh không dạy em cho tốt, nên em không bắt được một con chim trĩ nào cả.”

“Trẻ con đi câu được cá dưới suối là được rồi. Săn bắt không thích hợp với trẻ con đâu. Đó là chim trĩ, không phải gà mái già trong nhà, mỏ của nó sắc lắm đấy. Nếu không chú ý, em có thể sẽ bị thương.” Lục Lãnh Phong nghiêm túc nói.

Hy Nguyệt gật đầu một cái: “Đi ra ngoài chơi, an toàn là quan trọng nhất. Trẻ con không nên chơi mấy trò nguy hiểm. Ăn cơm xong, chúng ta đi câu cá ở dòng suối nhỏ kia để tối nướng cá nhé.”

Bình Luận (0)
Comment