Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1660

Chương 1660

Đối với người đàn ông này, cô không dám ôm quá nhiều hy vọng, dù sao hy vọng càng lớn thì thất vọng sẽ càng nhiều.

Trên đời này, chỉ có Thời Thạch là người có thể thật lòng yêu thương cô ấy, tình cảm của họ là thuần khiết nhất, không có một chút vấy bẩn.

Sự u buồn trong mắt anh dần sâu hơn, một nỗi buồn nhàn nhạt như làn khói xanh bao trùm lấy anh từng chút một.

“Người phụ nữ ngốc, anh không xấu như em nghĩ đâu. Em phải biết rõ rằng năm năm trước, sở dĩ anh để Hy Mộng Lan vào nhà là vì cô ta là người phụ nữ trong khách sạn đó.”

Cô chớp mắt, sắc mặt khó tả, có chút u buồn ánh lên từ đôi mắt cô: “Người phụ nữ đó chắc là đặc biệt lắm nhỉ?”

Lục Lãnh Phong hai tay ôm lấy sau đầu, ánh mắt nhìn vào một chỗ nào đó ngoài cửa sổ, giọng nói trầm thấp sâu thẳm, giống như gió đêm bay tới.

“Không nhớ lắm.”

“Cô ấy là người phụ nữ đầu tiên của anh sao?” Cô quay đầu nhìn anh một cái, không để cho vẻ mặt của anh thay đổi.

Anh không trả lời, chỉ nhún vai, xem như đồng tình.

Cô tinh ý bắt được sắc mặt kỳ lạ khó tả trên mặt anh, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu, giống như vừa mới uống phải một bình nước chanh vậy, chua xót vô cùng.

Cô tin chắc rằng người phụ nữ ấy đã để lại ấn tượng rất khó phai trong lòng anh.

“Đó là kiểu phụ nữ như thế nào?” Cô hỏi.

“Anh không biết, đêm đó anh không để ý lắm, trong phòng không bật đèn, nhìn không rõ mặt cô ấy.” Anh khẽ lắc đầu nói.

Cô bĩu môi nói: “Thảo nào mà anh tìm khắp nơi như mò kim đáy bể, cho đến bây giờ vẫn chưa tìm được người.”

“Từ khi Hy Mộng Lan giả làm cô ấy, anh đã không tìm nữa.” Anh vội nói, vì sợ sẽ gây ra những hiểu lầm không đáng có.

Cô suy im lặng suy nghĩ một lát.

“Chắc là người phụ nữ đó không có ý định ngủ với anh sau đó đợi đứa trẻ sinh ra rồi mang đến uy hiếp anh đâu nhỉ?”

Lục Lãnh Phong xoa xoa đầu cô: “Không nghĩ tới, nếu có đứa nhỏ như vậy, thì bây giờ cũng gần bằng Kiến Quân rồi, người phụ nữ đó cũng đã quay về từ lâu rồi mới phải.”

“Ai biết được, có lẽ cô ấy muốn đợi đến khi đứa nhỏ lớn hơn rồi mới xuất hiện lần nữa, như vậy khả năng thương lượng thành công với anh càng cao hơn.”

Nghĩ đến đây cô cảm thấy buồn bực.

Kiều An đã sinh cho anh hai đứa con riêng rồi, nếu có thêm đứa con nữa cô nhất định sẽ phát điên mất.

Lục Lãnh Phong có chút không biết phải nói gì: “Đồ ngốc, em không cần phải lo bò trắng răng như vậy!”

Cô như một con cá chép, từ trên giường nhảy lên, hai tay chống nạnh, hung hăng nhìn anh chằm chằm: “Lục Lãnh Phong, em hỏi anh, nếu cô ấy và đứa nhỏ xuất hiện, anh định làm gì?”

Trong đầu anh cảm thấy như một mớ hỗn độn, trước mắt như có một hàng ngựa chạy qua người anh: “Để đó cho em xử lý. Em muốn làm gì thì làm, được không?”

Bình Luận (0)
Comment