Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1663

Chương 1663

Đôi mắt này quả thực rất giống với Lục Lãnh Phong, càng nhìn càng giống, thật kỳ là, thật sự không phải là ảo giác của cô thôi sao?

Kiến Diệp cũng có một đôi mắt hoa đào, cậu bé giống Lục Lãnh Phong như tạc, có lẽ không cần xét nghiệm di truyền cũng có thể biết hai người là bố con, gen di truyền quá mạnh.

Hứa Kiến Quân bế em gái lên, hai đứa bé đều cười rất vui vẻ, đôi mắt hoa đào khẽ nheo lại, tựa như vầng trăng khuyết đang lên.

Cô ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm hai anh em thật lâu, thật lâu cho đến khi Hứa Kiến Quân bước tới, đưa tay sờ lên mặt cô một cái, nói: “Mẹ, sao mẹ nhìn con chằm chằm như vậy, mới hai ngày không được gặp con, nên nhớ con lắm sao?”

“Hả?” Hy Nguyệt có hơi chấn động, nhanh chóng bình tĩnh lại, cười nói: “Đúng vậy, mẹ rất nhớ cục cưng của mẹ.”

“Mẹ ơi, hôm qua khi con gọi video với bố, bố nói tuần sau sẽ về.” Ánh mắt Hứa Kiến Quân tràn đầy phấn khích, đã lâu không gặp bố nên cậu bé vô cùng nhớ bố.

Hy Nguyệt hôn lên má nhỏ nhắn ửng hồng của cậu bé, đôi lông mày nhíu lại không khỏi hiện lên một tia nghi ngờ.

Sau bữa trưa, cô đến nhà giam để thăm Lục Kiều Sam.

Cô ta dường như đã sút cân rất nhiều, từ con gái nhà giàu có trở thành một tù nhân sự chênh lệch như vậy không phải ai cũng có thể thích ứng được.

“Hy Nguyệt, không ngờ cô còn có thể tới gặp tôi.”

“Tôi đã mang cho cô mỹ phẩm, quần áo, đồ ăn và một ít tiền mặt, để chúng ở nhà quản lý, họ sẽ đưa chúng cho cô. Tôi đã chào hỏi quản giáo, yêu cầu cô ấy phải đối xử tốt với cô, miễn là cô cư xử cho tốt, cô ấy sẽ xin giảm án cho cô.” Hy Nguyệt trầm giọng nói.

Lục Kiều Sam bất ngờ: “Cô không hận tôi sao?”

“Cô đã bị trừng phạt rồi.” Hy Nguyệt nhún vai.

Một giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt của Lục Kiều Sam: “Tôi không còn là con gái của nhà họ Lục nữa, ra ngoài cũng chỉ có hay bàn tay trắng mà thôi.”

Hy Nguyệt thở dài: “Ít nhất thì cô vẫn còn sống. Chỉ cần cô còn sống, thì sẽ có hi vọng. Chị cả sống chết thế nào còn chưa biết, có thể đã không còn sống nữa rồi.”

Lục Kiều Sam cúi đầu khóc nức nở: “Tôi vào lâu như vậy rồi, cô là người duy nhất đến thăm tôi. Mẹ chưa từng tới gặp tôi. Có phải bà ấy ghét tôi lắm không?”

“Thật ra trong lòng mẹ vẫn coi cô như con gái. Mẹ chỉ quá hận bố mẹ của cô thôi. Mẹ hận bọn họ quá tàn nhẫn vứt bỏ chị gái.” Hy Nguyệt an ủi nói.

Lục Kiều Sam cắn môi: “Trên người tôi sẵn có thứ gen bỉ ổi đó rồi nên mới thành ra thế này.”

“Ra ngoài, cô sẽ có thể bắt đầu lại. Chỉ cần cô thật sự ăn năn, muốn thay đổi, tôi sẽ giúp cô.” Hy Nguyệt nói.

Trên đời này không có ai không mắc sai lầm, người đi sai đường cũng không hề ít, chỉ cần không nợ máu hay tính mạng, thì vẫn có cơ hội bắt đầu lại.

Im lặng một hồi, cô vào chủ đề: “Cô còn nhớ năm năm trước, chuyện cô đưa Hy Mộng Lan đến biệt thự suối nước nóng không? Cô biết rằng Lục Lãnh Phong đang tìm một người phụ nữ, cho nên mới để Hy Mộng Lan giả làm người phụ nữ đó sao?”

Lục Kiều Sam có hơi ngạc nhiên, sau khi suy nghĩ kỹ càng, lắc đầu nói: “Tôi không biết, chuyện này không liên quan gì đến tôi. Là Hy Mộng Lan nói với tôi rằng cô ấy có chuyện rất quan trọng muốn nói với Lãnh Phong. Nhờ tôi sắp xếp một cuộc gặp với Lãnh Phong cho cô ấy. Lãnh Phong đang tìm người phụ nữ như thế nào, cô lại có tình địch nữa hay sao?”

Bình Luận (0)
Comment