Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1666

Chương 1666

Hy Mộng Lan cũng chẳng sợ, bình tĩnh tự nhiên nói: “Tôi không có giết Kỷ Trọng Khôi, coi như là đêm đó tôi đi với anh ta thì cũng không chứng minh được là tôi giết anh ta. Anh ta trượt chân té xuống, tôi sợ quá, không nói ra được.”

“Mấy lời này thì chị để dành nói với quan tòa đi, từ bây giờ trở đi, chuyện của chị chẳng hề liên quan tới tôi nữa, chị tự lo cho tốt.”

Giọng của Hy Nguyệt trở nên lạnh lẽo vô cùng, tựa như băng đá vậy, cô không phải là nông dân, không đi giúp một con rắn muốn cắn mình làm gì.

Hy Mộng Lan giận đến mức gân xanh nổi lên trán, hận không thể nhào qua cắn cô: “Hy Nguyệt, nếu mày dám không cho tao tiền thì tao sẽ ở đây không đi.”

“Được thôi, bây giờ tôi gọi cảnh sát, chị đi vào thì sẽ không đi ra được nữa đâu.” Hy Nguyệt móc điện thoại ra.

Bác cả sợ đến mức giữ tay cô lại: “Hy Nguyệt, con đừng báo cảnh sát, Mộng Lan bị kích thích, tâm thần không ổn định, con đừng để ý con bé, bác nói xin lỗi với con được không?”

“Không cần đâu, chuyện gì giúp thì con đã giúp, còn về sau thì tùy mấy người.” Hy Nguyệt lạnh lùng nói.

Hy Mộng Lan thở hổn hển: “Hy Nguyệt, hôm nay mày không cho tao tiền bồi thường thì tao chết ngay tại đây cho mày xem.”

Khải Liên dắt bảo vệ đi tới, mỗi người ở một bên đỡ cô ta: “Cô chủ, tôi sẽ kéo cô ta ra, để cô ta ở ngoài muốn chết thế nào thì chết thế đấy.”

Bác cả sợ hãi xông lên, đánh vào mông Hy Mộng Lan hai cái sau đó là ngồi bệt xuống đất khóc.

“Thật là oan nghiệt mà, tại sao gia đình chúng tôi lại gặp phải tai họa như vậy? Tương lai chúng tôi phải sống như thế nào đây.”

Bà ta mong tìm được Hy Nguyệt để lấy tiền mua nhà cho con trai bà ta, nhưng lại bị Hy Mộng Lan phá rối như vậy khiến bà ta không biết phải nói thế nào.

Bà Hoa bĩu môi: “Chị dâu, chị ở trong này khóc lóc ầm ĩ rồi đòi treo cổ tự vẫn cũng vô ích. Lúc chị đưa Mộng Lan ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ cấy ghép da đã tiêu tốn của Hy Nguyệt cả tỷ bạc. Tiền của Hy Nguyệt cũng là do con bé một mình vất vả mới kiếm được chứ không phải gió thổi tiền tới. Điều quan trọng nhất là Mộng Lan của nhà chị không biết tốt xấu gì cả. Chúng tôi đã có ý tốt giúp đỡ cô ta mà cô ta còn độc ác như vậy, như thể chúng tôi mắc nợ cô ta vậy đó. Cô ta đã phạm phải tội mưu sát đó. Nếu không phải nhờ Hy Nguyệt đã thuê luật sư giỏi nhất thì làm sao cô ta có thể được tại ngoại chờ xét xử mà vẫn ra nước ngoài trị liệu được chứ?”

Hy Mộng Lan nhổ một bãi nước bọt xuống đất nói: “Chính là mấy người nợ tôi. Mấy người chạy tới nhà họ Lục nói xấu sau lưng tôi nên mới khiến cho người nhà họ Lục không thích tôi nữa.”

Bà Hoa trừng mắt nhìn cô ta: “Từ khi hai người được mười tuổi thì ông cụ nhà họ Lục đã sắp xếp người ở Giang Thành ghi lại nhất cử nhất động của hai người. Ông ta cũng đã đích thân đến Giang Thành để kiểm tra hai người, làm sao chỉ bằng dăm ba câu nói của người khác mà có thể thay đổi cách nhìn với hai người được chứ.”

Khóe miệng Hy Mộng Lan giật giật, như thể bị gai đâm vậy.

Cô ta không muốn chấp nhận sự thật này, cũng không thể nào chấp nhận được.

“Hy Nguyệt dựa vào cái gì mà lại so sánh với tôi? Tôi hơn cô ta về mọi thứ và cái gì tôi cũng tốt hơn so với cô ta. Đáng lẽ tôi mới chính là cô chủ của nhà họ Lục. Mọi thứ giờ ở đây của cô ta nên thuộc về tôi. Cô ta không nên sinh ra trên đời này mới phải. Ông nội có một đứa cháu gái là đủ rồi. Các người sinh ra cô ta chính là muốn tranh muốn cướp với tôi. Các người bụng dạ khó lường, âm hiểm độc ác. Chính các người đã hại tôi thành ra như vậy.”

“Đủ rồi, con im miệng cho mẹ.” Bác gái tức giận đánh cô ta một trận bốp bốp bốp. Lần này bà ta đánh Hy Mộng Lan mạnh đến nỗi cô ta gào khóc: “Mẹ ơi, mẹ sao vậy? Tại sao mẹ lại không đánh Hy Nguyệt mà lại đánh con chứ? Con đã làm gì sai sao?”

 

Bình Luận (0)
Comment