Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1701

Chương 1701

Công việc và gia đình đối với anh mà nói đều quan trọng như nhau.

Hy Nguyệt liếc trộm nhìn Lục Vinh Hàn cách đó không xa.

“Bố thật sự sẽ rời đi hả?”

“Không quan trọng, dù sao cũng không liên quan gì đến anh.” Ánh mắt Lục Lãnh Phong chợt lạnh đi, không khí xung quanh dường như đã đông cứng lại.

Hy Nguyệt không khỏi rùng mình.

Mặc dù anh không có chút biểu cảm nào, nhưng cô biết trong lòng anh thực sự rất khó chịu, cảm thấy như mình đã bị bố ruột bỏ rơi.

Thực sự không ngờ bố lại là người đặt tình yêu lên hàng đầu.

Vì bồ nhí mà bỏ rơi vợ con.

Nếu người phụ nữ này thực sự yêu ông ta, thực sự dịu dàng tốt bụng, ngây thơ vô hại, thì cũng xứng đáng.

Đáng tiếc là, cô ta đơn giản chỉ là che giấu ý định xấu xa và tham vọng của mình, một lòng muốn trở thành Võ Tắc Thiên, chỉ sử dụng ông ta như một bàn đạp mà thôi.

“Sau này chắc anh sẽ không làm những chuyện vô lý như vậy chứ?”

Lục Lãnh Phong nghẹn ngào, điệu bộ hơi lúng túng: “Ngoại trừ em, không có người phụ nữ nào có khả năng này.”

Hy Nguyệt nghịch ngợm làm mặt quỷ: “Cũng đúng, chắc là nửa đời sau anh không muốn đi tu.”

Anh duỗi cánh tay cứng rắn ra, ôm lấy eo thon mảnh mai của cô, kéo cô vào lòng.

“Em sẽ không bỏ rơi chồng và con trai của mình, làm loại chuyện ngu ngốc như vậy chứ?”

Cô bĩu môi: “Tùy biểu hiện của anh. Anh muốn vui vẻ sảng khoái bên ngoài, cắm sừng em, hoặc là hú hí với người yêu cũ, vương vấn không dứt được, thì tương đương với việc anh đang muốn ép em rời đi.”

Anh đưa tay búng nhẹ lên trán cô: “Cái này của em là lo lắng vô cớ.”

Cô nhăn mũi nói: “Người nào không lo xa thì cũng lo gần.”

“Cô gái ngốc.” Anh nhẹ nhàng chống cằm nhìn cô không chớp mắt: “Anh không thể đảm bảo đời sau kiếp sau được, nhưng đời này kiếp này anh nhất định sẽ để em không cần phải lo lắng bất kỳ thứ gì.”

Giọng điệu của anh trang trọng, thẳng thắn mà chân thành, nhẹ nhàng, giống như một cơn gió đêm thổi nhẹ qua.

Cô nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực anh, không muốn nghĩ đến Kiều An và một cặp con hoang nữa.

Người đàn ông này, gia đình này là của cô, ai dám đào góc tường của cô, cô sẽ cho một cước bay ra khỏi đường chân trời.

Buổi tối, Lục Vinh Hàn đến phòng của bà cụ.

“Anh đã nghĩ xong chưa? Muốn người phụ nữ kia, hay là muốn cái nhà này?” Bà cụ thấp giọng hỏi.

Lục Vinh Hàn cúi đầu không trả lời.

Đôi mắt đen nhánh của bà cụ lấp lánh trong ánh sáng.

“Nếu như anh chọn người phụ nữ đó, từ nay về sau anh sẽ không còn thuộc về nhà họ Lục, không còn là con của tôi nữa. Dù tôi có chết, anh cũng không cần quay lại. Tôi sẽ coi như mình chưa từng sinh ra anh.”

Trong đầu Lục Vinh Hàn ong ong như sấm sét giáng đầu.

Ông ta quỳ xuống trước mặt bà cụ một cái “bịch”: “Mẹ, con chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi nhà họ Lục, con chỉ không muốn Ngọc Như bị giam ở Tĩnh An. Con… không ly hôn với Hạo Phong, không kết hôn với Ngọc Như. Con chỉ mong mẹ tha cho cô ấy một con đường sống.”

Bình Luận (0)
Comment