Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1704

Chương 1704

“Chị không biết.” Hy Nguyệt nhún vai, điều đó tùy thuộc vào định nghĩa về hạnh phúc của ông ấy. Nếu ông ấy cảm thấy trong thế giới của mình không cần có người nhà hay tình cảm, chỉ cần có Tư Mã Ngọc Như là đủ, thì ông ấy chắc sẽ hạnh phúc.

Lục Sênh Hạ lắc đầu: “Em biết, ông ấy nhất định sẽ hối hận, bởi vì người phụ nữ đó không thực sự yêu ông ấy.”

Hy Nguyệt cầm khăn bông mềm lau đi nước mắt trên mặt cô bé: “Em sẽ không hối hận khi không đi cùng bọn họ chứ.”

Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Em sẽ không hối hận. Nếu đi theo người phụ nữ đó, bà ta còn có khi sẽ không biết phải bán em cho đứa con trai ngu ngốc của nhà nào để liên hôn nữa.”

Hy Nguyệt nghĩ đến điều này, nếu cô bé đi cùng với Tư Mã Ngọc Như, cuộc hôn nhân của cô bé với anh họ sẽ kết thúc.

“Một điều tôi quên nói với em, Chấn Diệp đã gửi một món quà từ An Kỳ và nhờ chị đưa nó cho em.”

“Thật vậy sao?” Ánh mặt Lục Sênh Hạ như bừng sáng.

Hy Nguyệt lấy hộp quà trong tủ ra.

Lục Sênh Hạ cười đến chảy nước mắt, trên mặt không còn rầu rĩ: “Chị dâu, em sẽ gọi video với anh Chấn Diệp và để anh ấy xem em mở gói quà.”

“Được.” Hy Nguyệt cười nói.

Không cần biết cô gái nhỏ này đang buồn bã và đau lòng như thế nào, chỉ cần nhắc đến anh họ là tâm trạng của cô bé sẽ tốt lên.

Đây là sức mạnh của tình yêu.

Tình yêu có thể cứu sống hoặc giết chết một người.

Cô gái nhỏ là vế trước, còn người kia là vế sau.

Ngay khi Lục Lãnh Phong nhậm chức, anh đã loại bỏ tất cả những người có liên quan đến nhà họ Tư Mã.

Tư Mã Minh Thịnh tức giận, cứ trách móc Tư Mã Ngọc Như trong điện thoại.

“Chị à, lúc đó em đã nói rồi, đừng suốt ngày giúp Ngọc Thanh tranh giành việc sự nghiệp của gia đình. Nó còn quá nhỏ, thời gian chưa chín muồi, tự vạch trần mình trước, sẽ không có lợi cho chị chút nào đâu, giúp em lấy lại tập đoàn Mã Thị mới là việc cần làm nhất bây giờ. Chị cứ không nghe lời, chỉ vì một số việc vặt vãnh mà đã cãi nhau với Hy Nguyệt cả ngày. Giờ thì tốt rồi, không chỉ bị đuổi ra khỏi nhà, mà còn làm liên lụy đến vị trí đứng đầu của anh rể. Hôm nay em bị Lục Lãnh Phong đuổi ra khỏi công ty, sau này phải làm sao?”

“Đều tại cái bọn sát thủ không đáng tin mà em thuê về, chuyện còn chưa làm xong thì đã bị cảnh sát đã tìm ra manh mối. Hy Nguyệt nhân cơ hội này làm ầm ĩ hết cả lên rồi đuổi chị ra ngoài.” Tư Mã Ngọc Như tức giận.

“Không phải những chuyện này đều là chị kêu em làm à, em vốn dĩ không đồng ý với việc chị tranh giành vị trí người thừa kế với Lục Lãnh Phong. Việc mà đáng ra chị phải làm là sử dụng sức mạnh của nhà họ Lục để phát triển chúng ta. Bằng cách này, ngay cả khi sau này không có nhà họ Lục hậu thuẫn, chúng ta cũng có thể tự mình phát triển.” Tư Mã Minh Thịnh bất mãn nói.

Tư Mã Ngọc Như có chút phát điên.

“Đánh mất tập đoàn Mã Thị, em nghĩ chị không đau lòng sao? Ngày nào cũng cầu xin anh rể em, nhưng anh ta không giúp đỡ. Có trách chỉ trách chúng ta xui xẻo, đúng lúc xảy ra chyện của Trương Thị Cẩm Lan, anh rể của em tức em lắm, thế nên không muốn giúp đỡ chúng ta.”

Tư Mã Minh Thịnh sửng sốt: “Anh rể biết rồi à?”

Bình Luận (0)
Comment