Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1708

Chương 1708

Anh cũng từng đưa ra quyết định sai lầm, trong lúc kích động đã chính tay giết chết giọt máu ruột thịt của mình.

Hy Nguyệt rời đi và sự ra đời của Hứa Kiến Quân chính là sự trừng phạt nghiêm khắc nhất đối với anh.

Anh chấp nhận.

Anh đáng đời.

Cả đời này anh sẽ không tha thứ cho quyết định sai lầm này của bản thân, cũng không thể nào cứu vãn được nữa.

Hy Nguyệt uống một ngụm sữa, thấp giọng nói: “Bố có lỗi với mẹ nhưng không hề có lỗi với anh, ông ấy vẫn làm tròn trách nhiệm của một người bố.”

Nghe cô nói như vậy, dường như anh càng tức giận hơn: “Cô ngốc này, em nghe kỹ cho anh, người đàn ông đó không còn chút quan hệ nào với anh nữa, ông ấy không còn là bố của anh nữa, anh cũng không còn là con trai của ông ấy nữa, hai người đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.”

Hy Nguyệt âm thầm hít sâu.

Cô tin, Lục Lãnh Phong quyết định dứt khoát như vậy không phải chỉ vì chuyện này mà còn do oán hận tích tụ bao nhiêu năm trong lòng anh đã hoàn toàn bộc phát.

Nếu muốn thuyết phục anh, chấp nhận bố của mình một lần nữa, chỉ sợ còn khó hơn lên trời.

Trong một cuộc hôn nhân chỉ nên có hai người, ba người quá chật chội.

Cô không thể cảm nhận được sự đau khổ của Lục Lãnh Phong khi phải sống trong hoàn cảnh gia đình như vậy.

Dù gia đình của cô không hề giàu có nhưng bố mẹ yêu thương nhau, bốn người nhà họ sống một cuộc sống vô cùng hạnh phúc.

“Được rồi, đừng nhắc tới chuyện của bố nữa, tuần sau chính là lễ cưới của Phi và Đại Dao rồi, còn rất nhiều chuyện phải làm đấy.”

Lục Lãnh Phong choàng tay qua vai cô: “Tiêu tốn thời gian, tinh thần vào người nhà mới đúng, không cần lãng phí tâm tư đối với những người đã không còn là người nhà nữa.”

Cô nặn ra một nụ cười quái dị, không nói thêm gì nữa.

Hôm sau, cô trở về nhà mẹ đẻ.

Bố mẹ cô cũng đang quan tâm tới chuyện của ông thông gia.

“Hy Nguyệt, ông bà thông gia thật sự đã ly hôn rồi sao?”

Hy Nguyệt nhún vai trả lời: “Đối với mẹ, có lẽ ly hôn cũng được coi như một loại giải thoát.”

Lâm Đại Dao bĩu mỗi, khuôn mạt mang theo vẻ giễu cợt.

“Em thật sự còn không thể ngờ được, cô xấu ma chê quỷ hờn, vậy mà lại có sức hút lớn như thế, có thể khiến cho chú bỏ vợ bỏ con.”

“Là hồ ly thì sớm muộn cũng sẽ lòi đuôi ra thôi, ngày mà bố chồng chị cảm thấy hối hận vẫn còn ở phía sau kìa.” Hy Nguyệt ăn một miếng dâu tây, thờ ơ đáp lời.

Bố Hy uống một ngụm trà, trầm giọng nói: “Cũng may, hiện giờ gia nghiệp đã thuận lợi giao vào tay Lãnh Phong, Tư Mã Ngọc Như có gây sự thế nào nữa cũng vô dụng. Con và Lãnh Phong phải giữ chặt gia nghiệp trong tay, đừng để người có ý đồ lợi dụng sơ hở.”

Bình Luận (0)
Comment