Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1724

Chương 1724

Lục Vinh Hàn đã do dự không biết có nên đến nhà họ Lục để mừng thọ bà cụ hay không.

Cuối cùng, ông ấy nghiến răng và quyết định quay trở về.

Xe vừa chạy tới chỗ bảo vệ liền bị nhân viên bảo vệ chặn lại: “Thực xin lỗi ông Lục, ông không có tên trong danh sách khách mời.”

Mặt ông ấy biến sắc, cơ mặt giật liên hồi “Tôi không phải người ngoài.”

“Chúng tôi chỉ đang làm theo mệnh lệnh, xin hãy tha lỗi cho tôi.” Thái độ của nhân viên bảo vệ rất cứng rắn.

Lục Vinh Hàn vô cùng xấu hổ, không cần đoán cũng biết đây là mệnh lệnh của Lục Lãnh Phong.

Anh nhất quyết không cho ông ấy bước chân vào nhà họ Lục.

Ông ấy ở bên ngoài do dự hồi lâu, cầm điện thoại di động lên, đang định gọi điện thoại cho bà cụ Lục thì thấy xe của ông ba Lục: “Anh cả, sao anh không vào trong đi?”

Ông ấy thở dài: “Tôi với con trai đang chiến tranh lạnh, nó nhất quyết không cho tôi vào.”

Ông ba Lục tỏ ra vẻ kỳ quái: “Anh ở chỗ này chờ tôi, tôi đi vào thuyết phục nó cho.”

Trong ngôi biệt thự của nhà họ Lục, một số các cô chú khác đều đã đến.

Bà cụ không định tổ chức tiệc linh đình mà chỉ muốn có một bữa cơm đoàn tụ với con cháu, nên không mời nhiều họ hàng.

Ông ba Lục bước vào sảnh chính, trực tiếp đi tới chỗ Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt: “Lãnh Phong, Hy Nguyệt, bố cháu đang ở bên ngoài. nói với nhân viên bảo vệ một tiếng để ông ấy vào đi.”

Lục Lãnh Phong gọi tất cả người hầu đến: “Dì Mai, dì nói với người ngoài cửa một tiếng, tâm ý của ông ta, bà nội đã biết rồi, mời ông ta về đi.”

Ông ba Lục thở dài một hơi: “Lãnh Phong, ông ấy dù sao cũng là bố của cháu, là anh cả của chú, hôm nay là lễ mừng thọ của bà nội, về lí mà nói thì ông ấy nên có mặt. Cháu cứ xem như nể mặt bà nội, cho ông ấy vào mừng thọ một lát.”

Lục Lãnh Phong không trả lời, đôi môi mỏng mím lại, hiển nhiên là không hề có ý muốn thỏa hiệp.

Hy Nguyệt nhẹ nhàng choàng tay anh: “Nếu như bố đã tới rồi thì về tình về lí đều không nên chặn ông ấy ngoài cửa, hôm nay cô dì chú bác đều đến đầy đủ cả, chỉ thiếu mỗi bố thôi, anh cứ để bố vào nhà đi.”

Lục Lãnh Phong lẳng lặng nhìn cô một cái, mặt lạnh lùng nói: “Em đi tiếp đón khách khứa đi, đừng quan tâm đến chuyện này.”

Rất rõ ràng là không muốn cô dính đến chuyện này.

Bà cụ Lục đúng ở gần đó, nghe thấy lời bọn họ nói với nhau liền đi qua: “Lãnh Phong, cho bà một chút mặt mũi đi, để bố cháu vào nhà, nó dù sao cũng là người nhà họ Lục.”

Khóe môi Lục Lãnh Phong khẽ động, như muốn nói gì đó rồi lại thôi, một mực giữ yên lặng, lộ ra một tia bất lực: “Hôm nay là mừng thọ của bà nội, cháu nghe lời bà đấy, chỉ cần bà vui là được.”

Lục Vinh Hàn đứng ngoài cửa đợi đã lâu, bảo vệ vừa nghe thấy mệnh lệnh liền mở cửa, làm ông ấy thở phào được một hơi.

Ở Lục Lam, mọi thứ đều vẫn như cũ, nhưng tất cả mọi thứ đều không còn liên quan đến ông ấy nữa rồi.

Y Hạo Phong đang ẳm cháu nội mình chơi trong sân, vừa nhìn thấy ông ấy cũng lập tức đứng lên rời khỏi, ánh mắt cứ như trông thấy điều gì chướng mắt vậy.

Bình Luận (0)
Comment