Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1728

Chương 1728

Lục Vinh Hàn lắc lắc đầu, trên mặt hiện lên nét thống khổ: “Con đã hứa với Ngọc Như, phải bảo vệ cô ấy một đời, không cần biết cô ấy làm ra cái gì, con cũng sẽ không rời xa cô ấy, con không thể nuốt lời được.”

Bà cụ Lục nhíu chặt mày: “Vậy trách nhiệm của con đâu, trách nhiệm làm con, làm bố, làm chồng của con ở đâu? Con vứt ra sau đầu hết rồi sao?”

“Mọi người không chịu tha cho Ngọc Như, bắt buộc con phải chọn, con còn có cách nào sao?” Lục Vinh Hàn ôm đầu, khổ não bất lực, không biết phải làm sao.

Bà cụ Lục ánh lên trong mắt là một sự thất vọng: “Được, nếu như con đã không chịu tỉnh ra, vậy thì từ nay về sau, cho dù con có hối hận đi chăng nữa, cũng không cần trở về cầu xin sự tha thứ của chúng tôi, con tự mình chịu sự trừng phạt của lương tâm mình đi.”

Lục Vinh Hàn giật mình chấn động, miệng mấp máy như muốn nói gì nhưng lại không thể phát ra bất kì âm thanh nào.

Ông ấy tin rằng, Tư Mã Ngọc Như sẽ không làm ông thất vọng, nhất định là nhà họ Lục đã hiểu lầm về cô ta.

Ngày hôm sau, Hy Nguyệt đưa Lục Sênh Hạ và Lục Kiến Quân đi nhà hát kịch Long Minh cùng mẹ chồng.

Buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu nên họ đi đến quán cà phê ở bên cạnh ngồi một chút, thật không ngờ lại bắt gặp Kiều An và Mộ Dung Cẩm Lý cũng đang ở đấy.

Kiều An đang bế con, vừa nhìn thấy Y Hạo Phong, liền nhân cơ hội nói: “Bà Lục, đây là con trai của tôi, tên nó là Lục Bình An, là do bố đứa bé đặt cho nó, có ý nghĩa là luôn luôn nhớ về Kiều An. Bà nhìn xem, thằng bé giống bố nó ghê chưa.”

Vừa nghe đến cái tên này, Y Hạo Phong giật mình, lời của người trước mặt nói với mình nhưng lại mang theo hàm ý trêu chọc Hy Nguyệt.

Chuyện của Kiều An, bà ấy không phải là không biết, nhưng bà ấy không nhúng tay vào, bà ấy muốn con trai tự mình giải quyết cho tốt.

Thật không ngờ, người phụ nữ này lại ngông cuồng đến vậy, trát vàng lên mặt mình, còn muốn để con trai mình mang họ Lục!

“Hy Nguyệt, Finn mang họ Lục sao, làm sao mẹ lại không biết vậy chứ?”

“Con cũng mới vừa biết đây thôi.” Hy Nguyệt nhẹ nhàng cười cười, cô biết mẹ chồng cố ý nói như thế.

Gương mặt Kiều An gượng gạo, khóe miệng giật giật: “Finn không phải họ Lục, bố của đứa nhỏ không phải Finn, mà là…”

Lời của Kiều An còn chưa nói hết đã bị Y Hạo Phong cắt đứt: “Chỉ là một đứa con hoang, tôi không có chút hứng thú nào với nó cả.”

Kiều An giống như bị giáng cho một bạt tai, cả gương mặt đỏ bừng đau đớn, Mộ Dung Cẩm Lý liền đến bên cạnh muốn giúp cô ta: “Bà Lục, bà nói chuyện cũng quá đáng rồi đấy, đứa nhỏ bên cạnh bà chẳng phải cũng là một đứa con hoang sao? Bà chẳng phải cũng xem nó làm cháu nội ruột mình sao?”

Lục Sênh Hạ ở bên cạnh tức giận muốn chết, cầm ly nước hoa quả còn chưa uống hết trên tay mình tạt về phía Mộ Dung Cẩm Lý: “Cô mới là con hoang, cả nhà cô đều là con hoang.”

Mộ Dung Cẩm Lý bị tạt ướt hết mặt mũi, vừa gấp vừa giận, móc khăn giấy ra lau lau mặt: “Tôi nói không đúng sao? Thằng bé cũng chả phải con trai của Lục Lãnh Phong.”

Y Hạo Phong chật lưỡi: “Một đứa con gái mở miệng ra toàn những lời dơ bẩn hạ đẳng, cũng không biết chui ra từ đâu nữa?”

Hứa Kiến Quân trề môi, chậm rãi rõ ràng nói: “Cô ta đúng là một người da mặt dày, yêu thầm bố của cháu, nhưng mà bố thì ghét cô ta, nên là cô ta vì yêu sinh hận, nên mới hình thành cái tâm lý méo mó như vậy.”

Bình Luận (0)
Comment