Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1763

Chương 1763

Lục Lãnh Phong vừa bước vào cửa, cô đã chống nạnh hai tay, tức giận đứng trước mặt anh, “Lục Lãnh Phong, nếu anh dám phẫu thuật, em sẽ ly hôn với anh.”

“Hùng Văn chết tiệt.” Cổ họng Lục Lãnh Phong phát ra tiếng chửi rủa, tên này càng ngày càng can đảm, còn dám phản bội anh!

“Đừng trách Hùng Văn, anh ấy cũng vì anh mà thôi. Lục Lãnh Phong, anh đừng quên rằng bất kỳ cuộc phẫu thuật nào, dù lớn hay nhỏ cũng đều có rủi ro, huống hồ anh còn có bệnh nền, nhỡ đâu anh em trai nhà anh bị thương và đánh mất các chức năng cơ bản của anh ấy, lúc đó anh hối tiếc cũng đã quá muộn. ”

“Anh muốn tránh những rắc rối trong tương lai.” Lục Lãnh Phong nói dứt khoát không chút do dự.

Hy Nguyệt tức giận.

“Kiều An, người phụ nữ đó, đã sinh cho anh hai đứa con, em cũng không thấy anh buồn phiền như thế này. Là vợ của anh, em vẫn mang thai bình thường, còn anh xem nó như là trời sập xuống không bằng, thật là quá đáng! ”

Lục Lãnh Phong đỡ trán đổ đầy mồ hôi.

“Vợ à, mang thai vất vả quá, sinh con ra còn nguy hiểm đến tính mạng. Anh không muốn em phải mạo hiểm, cũng không muốn em phải chịu đựng.”

Hy Nguyệt hừ một tiếng lạnh lùng, hai người cau mày, “Em là phụ nữa, sinh con là chuyện đương nhiên, em vốn là muốn sinh thêm cho anh, để không bị người khác so đo.”

Lục Lãnh Phong khóc cũng không được mà cười cũng không xong, “Cô gái ngốc, anh phải nói bao nhiêu lần em mới có thể tin rằng anhkhông có con ngoài giá thú.”

“Dù anh có nói vạn lần hay vạn năm, em cũng sẽ không tin.” Cô cong môi, rốt cuộc sự thật sẽ hơn lời nói suông, không cách nào thay đổi kết quả kiểm tra ADN. .

Lục Lãnh Phong vô cùng u sầu!

Con đường còn dài, cần một thời gian dài để chứng minh sự vô tội.

“Một ngày nào đó, em sẽ cảm thấy có lỗi vì đã vu oan cho anh.”

Hy Nguyệt cong môi, “Ước gì có một ngày như vậy.”

Sau khi uống một ly sữa, cô đi ngủ.

Lục Lãnh Phong nằm bên cạnh cô, hai tay ôm đầu, nhìn chằm chằm trần nhà, “Cô gái ngốc, vì em suốt ngày lo lắng, nên anh phải phẫu thuật, để em sẽ không phải lo lắng nữa.”

Hy Nguyệt đôi mắt mơ mơ hồ hồ mở to, “Ý của anh là anh có thể phạm sai lầm.”

Anh rối bời, “Anh không muốn em lo bò trắng răng.”

Cô xoay người, ôm khuôn mặt tuấn tú của anh trong tay, “Lục Lãnh Phong, em nói cho anh biết, em không cho phép anh ngược đãi hay làm hại bản thân. Anh phải hoàn thiện và hoàn hảo, nếu không em sẽ không cần anh nữa.”

Anh cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đưa lên môi hôn lên, rất bất lực, “Hiện tại, bỏ qua cho thứ quỷ này lựa lúc yếu thế mà vào này đi.”

Cô yên tâm, kéo chăn bông lên, nhắm mắt đi ngủ.

Lục Lãnh Phong không buồn ngủ chút nào, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm cái bụng vẫn bằng phẳng của cô.

Bình Luận (0)
Comment