Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1779

Chương 1779

Tính tử đi, đã muộn nửa tháng rồi.

Cô sờ lên bụng mình, “Đều là anh, khiến nội tiết của em bị rối loạn. Ngày mai em đi mua một hộp thuốc Ích Mẫu Đơn, uống vào sẽ tới ngay thôi.”

Lục Lãnh Phong rối bời, chỉ là rối loạn nội tiết, anh ấy không lo lắng về nó, anh ấy chỉ sợ …

“Em chờ xíu, anh quay lại liền.”

Anh chạy ra ngoài và mười phút sau quay lại với cả chục que thử thai trên tay.

Cô ấy hít một hơi thật sâu, “Chỉ là một tai nạn nhỏ như vậy thôi. Em không thể mang thai được. Với một thể chất nhu thế này, đã vậy từ nhỏ đến giờ không được may mắn trúng thưởng bao giờ.”

“Mau kiểm tra, đừng nói nhiều nữa.” Toàn thân Lục Lãnh Phong căng thẳng, vô cùng lo lắng.

Cô bực bội nói: “Được, được rồi, đi kiểm tra ngay nè, để cho anh yên tâm.”

Cô đi vào phòng tắm, và vài phút sau, cô thốt ra một tiếng kinh hãi: “Không thể nào!”

Lục Lãnh Phong đá tung cánh cửa, “Kết quả thế nào …” Hai mắt anh dán trên que thử thai trên bồn rửa mặt, ánh mắt lập tức trừng to.

Hai vạch đỏ!

“Hẳn là có nhầm lẫn. Thử lại!” Anh giống ra như một trận cuồng phong, liền tưởng lốc xoáy thổi ngược lại, ném tất cả que thử thai lên bàn, “Tất cả đều đã qua sử dụng.”

Hy Nguyệt muốn nôn ra máu.

Mười phút sau, kết quả được đưa ra, đều rất đồng đều: hai vạch!

Lục Lãnh Phong cảm thấy chấn động, như thể một quả bom nguyên tử đã phát nổ trong tâm trí anh, khiến anh choáng váng, hoa mắt và các cơ quan nội tạng của anh xáo trộn.

“Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!” Anh liên tục chửi bới, đập tay vào tường.

Anh ta dùng rất nhiều lực, và toàn bộ phòng tắm rung chuyển, giống như một trận động đất 12 độ richter.

Trái tim của Hy Nguyệt gần như tan nát.

“Có thì cũng có rồi, cũng không có gì to tát.”

Lục Lãnh Phong không nghĩ vậy, đối với anh ta, nó như là một tiếng sét giữa trời xanh vậy.

Anh đã quyết tâm ngăn cản cô sinh con và đề phòng hết cách, không được có một chút sơ hở nào.

Không ngờ, phòng ngày phòng đêm nhưng “trộm nhà” thì khó mà phòng được!

“Thứ quỷ quái này làm sao có thể vào được?” Anh nhìn chằm chằm vào bụng cô, như thể bên trong là một con quái vật!

Cô mỉm cười, có chút xấu hổ, “Em đoán là hạt giống quá mạnh mẽ, chúng có thể mọc rễ trên sa mạc!”

Lục Lãnh Phong không có ý định nói đùa với cô, cả trái tim anh đều bị mây đen bao trùm.

Trở lại phòng khách, anh đã đi đi lại lại trước bàn cà phê rất lâu.

Chán nản, tự trách bản thân, khó chịu, nổi điên, cáu kỉnh …

Cô đỡ trán, “Lục Lãnh Phong, anh đừng có đi qua đi lại trước mặt em, thật khiến em choáng váng hết cả đầu óc.”

Lục Lãnh Phong thở dài, khuôn mặt đầy u ám và sương mù, như thể vợ anh sắp bị cướp mất.

Tuy nhiên, đối với anh, nó gần như giống nhau.

Bình Luận (0)
Comment