Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1787

Chương 1787

Tư Mã Ngọc Như nắm tay Tư Mã Ngọc Thanh, nói: “Ngọc Thanh, đi theo cô, tránh xa bọn họ ra! Cháu cũng thấy rồi đó, bọn họ coi chúng ta như kẻ thù vậy!”

Tư Mã Ngọc Thanh mạnh dạn hất tay cô ta ra: “Không phải chúng ta, mà là một mình cô thôi! Cô coi họ như kẻ thù, đương nhiên họ cũng sẽ coi cô như kẻ thù rồi! Mỗi lần nhìn thấy chị gái xinh đẹp, sắc mặt của cô tối sầm đến đáng sợ, chắc chắn là do cô ghen tị, chị ấy xinh đẹp hơn, trẻ trung hơn, lại thông minh hơn nữa, về bất kỳ phương diện nào chị ấy cũng hơn cô cả! Chị ấy là Bạch Tuyết, còn cô là mụ hoàng hậu độc ác. Cô ghen tỵ với chị ấy, nên luôn gây sự với chịi ấy. Đáng đời cho cô bị đuổi ra, hoàng hậu độc ác thì có kết cục tốt đẹp đâu!”

Lục Sênh Hạ giễu cợt: “Em nói sai rồi, hoàng hậu là chính thất, bà ấy không phải hoàng hậu đâu. Trước đây ấy chỉ là một quý phi, nhưng sau khi bị nhà họ Lục đuổi ra ngoài thì trở thành một người tình không danh phận.”

Tư Mã Ngọc Như tức giận tát cho Lục Sênh Hạ một cái như trời giáng.

“Lục Sênh Hạ, tao là mẹ của mày mà mày lại dám nói như vậy, mày không sợ bị sét đánh chết sao?”

“Kể từ ngày bà thả rắn độc định giết tôi thì bà đã không phải là mẹ tôi nữa rồi, tôi và bà từ nay không còn là mẹ con nữa!” Lục Sênh Hạ gằn giọng đáp.

Khuôn mặt già nua được phủ lên một lớp trang điểm dày cộp của Tư Mã Ngọc Như giật giật, hỏi: “Rắn gì? Mẹ chưa từng thả rắn gì cả! Chắc chắn là Hy Nguyệt muốn chia rẽ mẹ con chúng ta, hãm hại mẹ, muốn mẹ con ta đoạn tuyệt quan hệ mới làm vậy!”

Lục Sênh Hạ giận dữ nhìn cô ta: “Đừng giả vờ nữa, tôi biết hết trong lòng bà đang nghĩ gì, sao cứ phải cố vạch áo cho người xem lưng chứ?” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Vừa nói, cô bé vừa vỗ vai Tư Mã Ngọc Thanh: “Ngọc Thanh, em phải cẩn thận, bà ta là một người phụ nữ tham lam, đến nỗi vì lợi ích của bản thân mà có thể quay lưng với cả người thân. Hôm nay bà ta có thể giết chị, ngày mai có thể sẽ đến lượt em. Em phải cẩn thận đó!”

Tư Mã Ngọc Thanh nghe vậy thì rùng mình, lạnh cả sống lưng, vội vàng núp sau lưng Hy Nguyệt: “Chắc là cô ấy bị quỷ ám rồi, ngày mai em phải đi mua cây thánh giá để bên người trừ tà mới được.”

Tư Mã Ngọc Như tức đến mức máu dồn lên não, muốn giết chết kẻ vong ơn phụ nghĩa tên Lục Sênh Hạ này: “Lục Sênh Hạ, mày đúng là đồ bội bạc! Lúc xưa tao không nên sinh ra mày, đáng lẽ phải giết chết mày!”

Lục Chu Hạ cười lạnh, nhạo báng: “Vốn dĩ bà cũng chẳng muốn sinh ra tôi, bà chỉ muốn sinh con trai. Nếu không phải ông nội không cho bà sinh con trai thì sao bà có thể có được danh phận cơ chứ?”

Tư Mã Ngọc Như nhìn thấy tham vọng lang sói của mình sắp bị khui ra, hai mắt nhíu chặt lại, than khóc: “Vinh Hàn, anh có nghe thấy không? Những lời bọn họ nói gây tổn thương cho người khác biết bao nhiêu! Bọn họ đã tẩy não Sênh Hạ đến mức nào mà để con bé oán hận và hiểu lầm em đến thế này, còn xem tôi là kẻ thù nữa chứ?”

Hy Nguyệt mỉm cười, cố ý cao giọng nói: “Lãnh Phong, anh xem năng lực chia rẽ của cô Tư Mã giỏi cỡ nào, ở trước mặt chúng ta lại dám vu khống chúng ta với bố, chẳng trách quan hệ giữa chúng ta và bố lại tệ đến thế! Bố con trở mặt thành thù, hóa ra mọi chuyện đều là công lao của cô Tư Mã đây, ngày nào cũng ở trước mặt bố nói xấu chúng ta và tẩy não bố.”

Cô dùng chính giọng điệu của Tư Mã Ngọc Như để nói chuyện.

Làm sao Tư Mã Ngọc Như không nghe ra cho được, thế là cô ta tức điên lên.

“Hy Nguyệt, rõ là cô đang nói nhảm!”

“Như nhau thôi mà.” Hy Nguyệt đáp lại.

Hứa Kiến Quân sờ cằm, giọng nói đáng yêu có phần cộc cằn nói: “Con nghĩ hẳn là ngày nào bà Tư Mã cũng cho ông nội ăn canh hồ đồ, cho nên tất cả chúng ta đều có thể nhìn rõ bộ mặt thật của bà ấy, chỉ có ông nội không nhìn ra.”

Bình Luận (0)
Comment