Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1808

Chương 1808

Hoa Tuấn Anh khịt mũi: “Con không có loại em gái như nó , từ nay về sau con sẽ cắt đứt quan hệ với nó, nếu mẹ còn muốn bảo vệ nó thì sau này tránh xa con ra. Đừng hy vọng con phụng dưỡng tuổi già cho mẹ, bảo nó đi mà phụng dưỡng mẹ.” . Hoa Tuấn Anh nói xong liền cúp điện thoại.

Mặc dù xảy ra một trò hề nhỏ như vậy nhưng nó không ảnh hưởng đến tâm trạng mua sắm của Lưu Lộ Mai, cô ấy vẫn cần mua quần áo và đồ trang điểm.

Mua sắm xong, Hy Nguyệt đưa họ đi ăn hải sản.

“Ngày mai Tôn Yến Tư cũng sẽ qua đây, trước đây chúng ta đều là hàng xóm sống trong một con hẻm, đợi cô ấy qua chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé.”

“Tôn Yến Tư?” Hoa Tuấn Anh nhướng mày: “Được thôi, tiện thể hỏi về chuyện ba trăm triệu của cô ấy, không thể để Hy Mộng Lan lừa được.”

Một tia sáng ma mị âm thầm lóe lên từ đáy mắt của Hoa Tuấn Anh.

“Thực sự cần hỏi, nhưng anh cũng nên chú ý đến giọng điệu của mình, nếu không mọi người sẽ cảm thấy khó chịu và anh sẽ không thể hỏi ra được chuyện gì cả.”

“Anh biết, anh biết chừng mực mà.” Hoa Tuấn Anh gật đầu.

Lưu Lộ Mai đã ăn một miếng bào ngư và rất hài lòng.

“Tuấn Anh, em luôn nghĩ sự việc có chút kỳ lạ, nếu Hy Mộng Lan thực sự nhận được tiền hoa hồng từ Tôn Yến Tư thì làm sao nó có thể giống như một kẻ ăn mày, suốt ngày đi xin tiền gia đình như thế được?”

Hoa Tuấn Anh sờ sờ cằm: “Em nói cũng có lý, trước đay anh cũng từng nghĩ rồi cho nên phải hỏi rõ mới được, ba trăm triệu không phải số tiền nhỏ.”

Lưu Lộ Mai nhấp một ngụm canh ngọt tổ yến rồi nói: “”Nếu ba trăm triệu này không dùng để đầu tư, mà để làm gì đó quá quắt, chúng ta phải thu hồi nó, tuyệt đối không thể để cho Tôn Yến Tư hời được. Những ba trăm triệu lận đấy.”

“Đúng vậy.” Hoa Tuấn Anh liên tục gật đầu, Tôn Yến Tư bây giờ làm ăn phát đạt, nhà hàng kinh doanh khấm khá, chưa chaắc là dựa vào ba trăm triệu của nhà chúng ta mới phát tài được, nhưng nếu cô ta không đưa cho Hy Mộng Lan đồng nào thì chúng ta phải thu hồi lại.”

Hy Nguyệt ngồi bên cạnh họ, im lặng nghe họ nói, không có ý kiến gì.

Cô phải tìm ra bí mật giữa Hy Mộng Lan và Tôn Yến Tư, nhiệm vụ quan trọng này giao cho Hoa Tuấn Anh và Lưu Lộ Mai.

“Được rồi, đừng nói nữa, ăn nhiều chút đi, hải sản ở nhà hàng này là ngon nhất đấy.”

“ừm, nó thực sự rất ngon, đây là lần đầu tiên tôi được ăn hải sản ngon như vậy.” Lưu Lộ Mai cười hì hì.

“Đây là bào ngư, hải sâm, cá mú, tôm hùm lớn…giá đắt mười mấy triệu thì ngon là phải rồi, nhờ phúc của em cả.” Hoa Tuấn Anh cười hề hề nói.

Lưu Lộ Mai rót một ly nước trái cây cho Hy Nguyệt: “Chị là người biết tốt xấu phải trái, lòng tốt của Hy Nguyệt, chị luôn ghi nhớ, đâu giống như Hy Mộng Lan, lấy oán báo ân, làng lang dạ sói.”

Hy Nguyệt cười khẩy: “Chị dâu, đều là người một nhà cả, không cần phải khách sáo quá.”

“Đúng, đúng, đúng chúng ta là người một nhà, tương thân tương ái.” Lưu Lộ Mai gật đầu như gà mổ thóc.

Sau khi ăn xong, Hy Nguyệt đưa họ về nhà và quay trở lại Lục Lam

Cậu chủ Lục đã trở thành một ông bố siêu đẳng, cùng bốn đứa con chơi đùa vui vẻ.

Hy Nguyệt đứng ở cửa, nhìn thấy cảnh này, cảm thấy đặc biệt thú vị.

Cô vốn tưởng rằng Lục Lãnh Phong lạnh lùng như tảng băng vạn năm sẽ không thay đổi, nhưng không ngờ anh lập tức trở thành một người bố hiền lành yêu thương con cái, chẳng trách Lục Sênh Hạ lại thân thiết với anh như thế.

Bình Luận (0)
Comment