Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1822

Chương 1822

Hy Nguyệt nổi giận: “Không cho phép đi, em quyết định sẽ sinh cho anh hai đứa con trai, nếu như đứa bé này là con gái thì em sẽ sinh một đứa bé nữa.”

Lục Lãnh Phong giật mình, hít khí lạnh nói: “Vợ à, em đang nói đùa phải không?”

“Không có nha, em cực kỳ nghiêm túc đấy. Vị trí người thừa kế không phải chuyện đùa, vẫn nên lựa chọn thật tốt. Anh có biết hoàng đế nhà Minh Chu Hữu Đường sao? Chính là vị hoàng đế duy nhất Trung Quốc thực hiện chế độ một vợ một chồng, ông ấy không chỉ thông minh uy vũ, mà còn cực kỳ đẹp trai, chỉ có một khuyết điểm duy nhất là chỉ có một người con trai. Người con trai kia mất sớm, ngay cả một đứa cháu trai cũng không để lại cho ông ấy, kết quả ngôi vua rơi vào trong tay kẻ khác. Mà vị hoàng hậu được ông ấy rất cưng chiều đến tuổi già lại vô cùng đau thương. Nếu như bà ấy và hoàng đế có thể sinh thêm một đứa con trai thì kết cục sẽ khác.”

Cô vừa nói vừa nuốt nước bọt: “Nếu chỉ có một người thừa kế thì sẽ không còn lựa chọn nào khác, có hai người sẽ không giống như vậy, một người không tốt thì có thể bỏ qua để cho người kia kế vị. Đồng thời có thể đảm bảo được địa vị chủ nhân của em, không bị bất kỳ người thứ ba thứ tư nào làm lung lay được.”

Kiều An đã sinh được hai người con trai, cô coi như là chính thất, vợ cả không thể không bằng được.

Lục Lãnh Phong dở khóc dở cười.

“Vợ, nếu Tiểu Diệp nghe được lời em nói thì không khác gì tổn thương một nghìn lần tâm hồn trẻ con đấy.”

Hy Nguyệt bĩu môi: “Em chính là lo lắng đứa trẻ sẽ bị di truyền gen không tốt đó là xử lý mọi chuyện theo cảm tình của bố chồng. Đến lúc ấy nó giận dữ vì người đẹp mà ném đi cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Lục thì sao?”

Lục Lãnh Phong búng trán cô: “Có anh kiểm định thay nó, em không cần lo lắng.”

“Thật ra thì em cảm thấy anh cũng di truyền một chút xíu, nếu không cũng sẽ không suốt ngày vương vấn không dứt được, anh anh em em, còn sinh con riêng.” Cô bĩu môi nói.

Lục Lãnh Phong chợt cảm thấy oan uổng từ trên trời rơi xuống hung hăng đập lên lưng anh.

“Hy Nguyệt, dùng lương tâm của em nói chuyện xem, con mắt nào của em thấy anh như vậy với cô ta?”

Hy Nguyệt tức giận lườm anh, trong miệng như ngậm miếng chanh chua đến tận lục phủ ngũ tạng: “Chắc chắn anh đã lén lút làm chuyện như thế sau lưng em, cho nên làm sao em có thể nhìn tận mắt được, chỉ có thể tưởng tượng thôi.”

Nội tâm Lục Lãnh Phong lúc này đang gào thét dữ dội.

“Em toàn suy nghĩ bậy bạ, không có căn cứ, anh so với đậu nga còn oan hơn nữa chứ, chẳng nhẽ em không sợ tháng sáu tuyết rơi, tháng bảy sương mù ư?” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cô nhíu mày: “Nếu tháng sáu tuyết rơi, tháng bảy sương mù thì em sẽ lựa chọn tin tưởng anh, chỉ là bây giờ trời tháng chạp rét lạnh, tuyết rơi sương mù đều là chuyện bình thường mà thôi.”

Lục Lãnh Phong đưa tay búng trán cô.

“Em vu oan giá hoạ như vậy, trần nhà nhà chúng ta kiểu gì cũng có ngày tuyết rơi.”

Cô hừ lạnh, dường như có hơi nổi giận.

“Em có xử oan anh không, ánh mắt ông trời đúng là sáng suốt, nhìn thấy vô cùng rõ ràng rồi mà. Mặc kệ anh là tự nguyện cũng được, không tự nguyện cũng thế, dù sao nếu anh không vương vấn không dứt với Kiều An, không ngừng dung túng cô ta thì cũng không đến nỗi bị cô ta trộm giống như thế.”

Lục Lãnh Phong sợ nhất chính là cô nhắc đến chuyện của Kiều An.

Đây là một cây gai nhọn, một khi chạm đến, sẽ đâm hai người đến nỗi thương tích đầy mình.

“Bà xã, chúng ta hãy dừng đề tài lại đi, lệch đến tận chân trời nào rồi. Chúng ta vẫn là nói chuyện chính sự. So với ký thác hi vọng trên người con trai, còn không bằng sửa chữa gia quy, để con gái cũng có quyền thừa kế.”

Bình Luận (0)
Comment