Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1847

Chương 1847

“Đương nhiên có chỗ tốt, nếu có thể khiến em tin tưởng, vậy anh ta có thể thuận lợi cướp em từ bên cạnh anh đi rồi.”

Lục Lãnh Phong cắn chặt hàm răng nói: “Trên thế giới này không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy, không thể nào có hai cô gái tiến vào căn phòng của anh và anh ta như vậy.”

Một luồng sóng nhiệt xông vào mắt của cô: “Có lẽ là trùng hợp cũng nên, em không hề tiến vào căn phòng của anh, em là vào phòng của Hứa Nhã Thanh.”

Nếu như cô đi vào đúng căn phòng của anh, vậy Tiểu Quân có lẽ nên là con của anh, nhưng Tiểu Quân lại là con của Hứa Nhã Thanh.

“Cô gái ngốc.”

Lục Lãnh Phong kéo cô ôm vào trong ngực của mình, cho dù là như thế nào thì bây giờ đã có năm mươi phần trăm, không, chính xác là chín mươi phần trăm chứng minh cô gái ngày đó chính là cô.

Ông trời thật sự đã trêu đùa với anh một trò đùa thật dai mà.

Anh tìm cô gái kia tới lui lâu như vậy, mà cô ấy lại đang ở bên cạnh của anh, trở thành vợ của anh. Nhưng anh lại chưa hề phát hiện ra.

Tâm trạng của Hy Nguyệt loạn thành một mớ bòng bong, cắt không đứt mà càng lúc càng rối rắm hơn.

Trong lòng ngực của cô, trái tim nhảy như gió giật cấp 12, còn kinh thiên động địa như ngoài biển khơi gặp bão vậy.

“Lục Lãnh Phong, em không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, đầu em đau quá.”

Lục Lãnh Phong giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của cô.

Cô không phải là một cô gái tùy tiện. Nhưng nếu như không có chuyện trong khách sạn, cô sẽ không thể nào lại gần Hứa Nhã Thanh như vậy, cũng không thể nào bỏ anh lại, không chùn bước mà theo anh ta rời đi.

“Tên Hứa Nhã Thanh đáng chết, anh ta đã tính kế em.”

Đầu cô giống như bị kim đâm từng chút một, run rẩy không ngừng, đột nhiên cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Lãnh Phong, anh đồng ý với em, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra anh cũng đừng xung đột với Hứa Nhã Thanh. Nếu làm như vậy chỉ sẽ khiến cho Tiểu Quân càng bị tổn thương mà thôi.”

Lục Lãnh Phong xùy ra một tiếng: “Em chưa nghe nói qua mối thù đoạt vợ, không đội trời chung sao?” Giọng điệu của anh vẫn luôn nặng nhọc như vậy, từ đầu tới cuối luôn kẹt trong cổ họng, vẫn chưa chịu hạ xuống.

Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Anh ta không có cướp vợ của anh, là chính anh không muốn người ta cơ mà. Lúc trước, anh ghét bỏ cô ấy, xem thường cô ấy, còn cùng người con gái khác chơi bời để trêu chọc cô ấy, anh vẫn luôn muốn đuổi cô ấy đi, anh chưa hề chân chính quý trọng cô ấy. Nếu như lúc trước Hứa Nhã Thanh không có dẫn cô ấy đi, anh mãi mãi cũng không có khả năng tỉnh táo lại, ý thức được tầm quan trọng của cô ấy, một ngày nào đó cô ấy vẫn sẽ rời khỏi anh mà thôi. Cho nên, anh vốn là không nên hận Hứa Nhã Thanh, cũng không nên trách anh ta, anh có lẽ nên cảm kích anh ta thì hơn.”

Lời này thật sự đâm trúng tử huyệt của Lục Lãnh Phong, khiến anh có cảm giác đỉnh đầu bị gõ một cái thật mạnh vào.

Cô khiến anh tức giận cũng khiến anh phải bất lực phản kháng.

Con muỗi đốt xong để lại dấu vết.

Nếu như lúc trước có thể đối xử với cô tốt hơn một chút, cũng không khiến cô tuyệt vọng mà rời đi.

“Em nói đúng, đều là lỗi của anh, đây là báo ứng của anh, anh thật đáng chết.” Anh nói với ngữ điệu mang vài phần tự giễu.

Bình Luận (0)
Comment