Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1860

Chương 1860

“Vâng ạ.” Hứa Kiến Quân gật đầu.

“Bố vào văn phòng làm việc đây.” Lục Lãnh Phong quay người bước vào bên trong.

Anh gọi điện cho cấp dưới của mình ở An Kỳ, yêu cầu anh ta đến bệnh viện nơi Hứa Kiến Quân được sinh ra để kiểm tra hồ sơ sinh sản của Hy Nguyệt.

Đến buổi tối, cấp dưới gọi điện thoại đến, anh ta chưa tìm được hồ sơ, một loạt hồ sơ của Hy Nguyệt từ kiểm tra đến sinh sản đều bị xóa sạch rồi.

Vẻ mặt Lục Lãnh Phong trở nên vô cùng nghiêm túc, anh mở ngăn kéo lấy ra chiếc túi đã được niêm phong, bên trong có sợi tóc, trong phút chốc, máu từ khắp người anh đổ dồn vào tim, ngón tay anh run lên…

Sau khi ra khỏi phòng làm việc, anh đến phòng của Hứa Kiến Quân, cậu bé đang chơi với con robot của mình.

“Bố Ma Vương, con đã tạo ra rất nhiều chương trình cho nó, bây giờ nó đã có thể làm được rất nhiều việc rồi.”

Lục Lãnh Phong bế cậu bé ngồi lên đùi mình, cẩn thận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cậu bé.

Rất nhiều người đã từng nói rằng cậu bé có đôi lông mày và đôi mắt giống anh.

Nhưng anh đã không để ý đến điều này, cho rằng cảm giác của họ đã sai.

Hôm nay khi nhìn một cách nghiêm túc như thế này, cặp lông mày sắc như kiếm và đôi mắt hoa đào này đúng là giống hệt anh.

Hứa Kiến Quân trợn to hai mắt nhìn anh: “Bố Ma Vương, sao bố lại nhìn chằm chằm con như vậy chứ? Có phải bố thấy con rất đẹp trai, còn đẹp hơn bố nữa đúng không?”

“Ừ, con đẹp trai hơn bố, càng nhìn càng thấy đẹp.” Lục Lãnh Phong bật cười, hôn lên đôi má hồng của cậu bé một cách trìu mến.

Hàng lông mày của cậu nhóc hơi nhướng lên, lộ ra vẻ tự luyến: “Trường Giang sóng sau xô sóng trước mà.”

“Con nên nói là con hơn cha như nhà có nóc mới đúng.” Lục Lãnh Phong cười một cách cưng chiều.

Anh không phải là một người rất thân thiện, là kiểu người mặt lạnh vạn năm sẽ không ấyn, sinh ra đã là một người lạnh lùng, khiến cho người khác không dám tùy tiện đến gần, trẻ con thì càng không cần nói.

Nhưng cậu nhóc này rất dũng cảm, ngay từ lần đầu tiên gặp anh đã vô cùng thân thiết với anh, không hề sợ anh chút nào.

Còn anh là người đặc biệt không thích trẻ con, nhưng vừa nhìn thấy cậu nhóc này liền vô cùng thích, cho dù bố của cậu bé là tình địch của anh, nhưng anh cũng không thể nào cắt đứt tình cảm này.

Hai người họ đã yêu thương nhau thật lòng.

Ngay lúc này.

Hy Nguyệt đang nằm ở trên giường, trong lòng có chút căng thẳng, sợ rằng Lục Lãnh Phong lại tới tra vấn mình.

Tuy nhiên, khi Lục Lãnh Phong bước vào, anh vô cùng bình tĩnh, không nói gì cả, cũng không hỏi gì cả, nằm lăn ra ngủ.

Trong lòng Hy Nguyệt không những không thể bình tĩnh, mà lại càng thêm bối rối.

Thông thường, đêm trước khi bão đến luôn là đêm yên bình nhất.

“Ma vương Tu La, anh đã ngủ chưa?” Cô ngập ngừng hỏi.

Bình Luận (0)
Comment