Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1880

Chương 1880

Lục phủ ngũ tạng của Kiều An đều quay cuồng.

Câu nói này đồng nghĩa với việc chứng thực cách nói của Hy Nguyệt.

Anh ấy đúng là không đồng ý.

“Tại sao anh không thể nhận con, không thể chấp nhận đứa trẻ?”

“Tôi bảo cô sinh con sao? Tự cô tạo ra tội nghiệt, tự mình giải quyết hậu quả đi.” Lục Lãnh Phong toàn thân đều phát ra hơi lạnh, làm cho nhiệt độ trong phòng bị hạ xuống dưới 0 độ.

Kiều An chỉ muốn lấy sợi dây thừng thắt cổ chết trước mặt anh cho rồi.

“Lãnh Phong, sao anh có thể đối xử với em như vậy, anh quên là anh vẫn còn cần em sao?”.

“Không ai có thể uy hiếp được tôi hết cả.” Lục Lãnh Phong từng chữ từng chữ một, lời nói tàn nhẫn và lạnh thấu xương.

Một làn hơi nóng tràn vào mắt của Kiều An, cô ta nấc nghẹn một tiếng rồi khóc nức nở:

“Em không có uy hiếp anh, chỉ là em muốn anh quan tâm em hơn, quan tâm hơn đến con của chúng ta mà thôi.”

“Sai rồi, là con của cô, không có liên quan gì đến tôi.” Lục Lãnh Phong lập tức biến đổi lời nói.

Kiều An khóc như mưa, khóc đến mức thê thảm:

“Em chỉ muốn có thể được ở mãi bên anh, em yêu anh mà, em đã dùng toàn bộ mạng sống để yêu anh.”

Lục Lãnh Phong lạnh lùng liếc nhìn cô ta, ánh mắt đầy khinh miệt và giễu cợt, tựa như nhìn một con gián cực xấu xí:

“Cô phải hiểu rõ thân phận của mình, tôi với cô chỉ là quan hệ hợp đồng, chỉ có như vậy mà thôi.”

Kiều An có chút thảm hại: “Em không cần tiền, em chỉ cần anh mà thôi, em không có tham vọng làm vợ anh, chỉ mong có thể âm thầm ở bên cạnh anh. Chẳng lẽ chỉ một yêu cầu nhỏ nhoi như vậy, anh cũng không thể đáp ứng được cho em sao?”

Lục Lãnh Phong với giọng điệu mỉa mai: “Làm người thì nên làm việc thiết thực có tính khả thi, chứ đừng có nằm mơ giữa ban ngày.”

Cô ta cảm giác như một luồng sét đánh từ đỉnh đầu xuống, sét đánh khiến cô ta ngoài cháy đen còn bên trong thì lại giòn tan.

“Nếu đã như vậy, vậy em muốn kết thúc hợp đồng.”

“Được, chỉ cần cô bồi thường theo điều khoản trong hợp đồng, cô có thể rời đi bất cứ lúc nào.” Lục Lãnh Phong không do dự nói.

Cô ta hoảng loạn thụt lùi hai bước, không dám tin vào tai của mình.

Thực ra cô ta vốn chưa từng nghĩ muốn chấm dứt hợp đồng, chỉ là muốn uy hiếp anh, để anh thỏa hiệp mà thôi.

Không ngờ, anh lại dứt khoát như vậy, muốn đá cô ta ra khỏi nhà.

“Đây chẳng phải là chim hết thì cung cũng cất, thỏ chết thì chó cũng bị nấu hay sao?”

“Thật hiếm thấy, cô cũng có chút văn hóa ấy nhỉ?” Lục Lãnh Phong cười chế giễu.

Cơ mặt Kiều An co rúm lại: “Em chưa từng đọc qua sách gì, nhưng không có nghĩa là em ngu dốt, không có tư cách để yêu anh.”

Một tia lạnh sắc bén hung hãn lướt qua mắt của Lục Lãnh Phong: “Đừng nghĩ tôi không biết trong lòng cô tính toán chuyện gì, chút thủ đoạn của cô có thể qua mắt được Hy Nguyệt, nhưng không qua mắt được tôi đâu.”

Bình Luận (0)
Comment