Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1925

Chương 1925

“Một mình nó rất trơ trọi, vẫn là ở nhà họ Lục thì tốt hơn, có nhiều đứa nhỏ như vậy, có thể cùng nhau chơi.” Kiều An nói.

“Không phải nó vẫn còn có một người em sinh đôi hay sao? Tại sao cô không để cho tụi nó sống chung một chỗ vậy?” Y Hạo Phong thản nhiên hỏi.

Hy Nguyệt tiếp lời: “Không có ai biết được Finn đang nghĩ gì, dù sao đứa nhỏ này cũng là do anh ta tạo ra, anh ta muốn nuôi dạy ra sao thì cũng không có ai có thể can thiệp vào được.”

“Vốn dĩ là đang đợi tuyết ngừng rồi đi trượt tuyết mà.” Cái miệng nhỏ nhắn của Lục Sênh Hạ cong lên khó chịu.

Sở dĩ Tư Mã Ngọc Như đến đây là nhằm mục đích quấy rầy người khác, cho nên tình hình bây giờ lại hợp với ý nguyện của cô ta. Cả một ngày nghỉ tốt đẹp như vậy đã bị cô ta hủy hoại.

Y Hạo Phong uống một ngụm trà rồi bà ấy nhẹ nhàng thở dài nói: “Là người thì khi còn trẻ mới còn có thể tranh giành, bây giờ đã lớn tuổi rồi thì tranh đấu gì đó cũng đều là vô nghĩa mà thôi? Tiền tài và danh lợi đều là vật ngoài thân, lúc sinh ra không mang đến, khi chết đi cũng chẳng thể mang theo. Tài sản của Lục Vinh Hàn để lại cũng đủ cho cô ta sống hết mấy đời, tôi thật sự không hiểu rốt cuộc cô ta cứ tung tăng nhảy nhót như vậy là vì cái gì?”

“Một người đã bị dã tâm và dục vọng khống chế thì vĩnh viễn cũng không biết thỏa mãn.” Hy Nguyệt chậm rãi từ tốn nói.

Tư Mã Ngọc Như đã sớm bị những lợi ích làm mê muội tâm can, hai mắt cô ta đã bị dã tâm và mộng tưởng hão huyền che mờ đi rồi.

Ngày hôm sau, trên bầu trời trong vắt những ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống mặt đất.

Hy Nguyệt, Lục Sênh Hạ và Y Hạo Phong đang đi tản bộ tắm mình dưới ánh nắng ở quảng trường.

Một cô gái từ phía xa đi đến, cô ta là nhân viên phục vụ của làng du lịch.

Ánh nắng nhàn nhạt chiếu lên trước ngực cô ta, phát ra một tia sáng lộng lẫy chói mắt.

Đợi đến khi cô ấy đến gần thì Lục Sênh Hạ mới thấy rõ, đó là một sợi dây chuyền kim cương giống hệt như cái của Tư Mã Ngọc Như.

“Cô đứng lại!” Lục Sênh Hạ quát to một tiếng.

Nhân viên phục vụ dừng lại hỏi: “Xin hỏi cô có chuyện gì sao?”

“Sợi dây chuyền trên cổ của cô là từ đâu ra?” Lục Sênh Hạ hỏi.

“Bạn trai tôi tặng, làm sao vậy?” Nhân viên phục vụ hoang mang hỏi lại một câu.

“Đây chính là dây chuyền của Tư Mã Ngọc Như.” Lục Sênh Hạ mạnh mẽ nói vang từng chữ một.

Nhân viên phục vụ nghe vậy thì vô cùng khiếp sợ, cái tên này ở thôn nghĩ dưỡng không ai là không biết. Mấy ngày nay mọi người đều đang đi tìm cô ta.

“Không thể nào! Cái này là do bạn trai tôi tặng mà, đây cũng chỉ là một sợi dây chuyền thạch anh bình thường thôi.”

“Đưa cho tôi xem.” Hy Nguyệt nói.

Chương 1925

“Một mình nó rất trơ trọi, vẫn là ở nhà họ Lục thì tốt hơn, có nhiều đứa nhỏ như vậy, có thể cùng nhau chơi.” Kiều An nói.

“Không phải nó vẫn còn có một người em sinh đôi hay sao? Tại sao cô không để cho tụi nó sống chung một chỗ vậy?” Y Hạo Phong thản nhiên hỏi.

Hy Nguyệt tiếp lời: “Không có ai biết được Finn đang nghĩ gì, dù sao đứa nhỏ này cũng là do anh ta tạo ra, anh ta muốn nuôi dạy ra sao thì cũng không có ai có thể can thiệp vào được.”

“Vốn dĩ là đang đợi tuyết ngừng rồi đi trượt tuyết mà.” Cái miệng nhỏ nhắn của Lục Sênh Hạ cong lên khó chịu.

Sở dĩ Tư Mã Ngọc Như đến đây là nhằm mục đích quấy rầy người khác, cho nên tình hình bây giờ lại hợp với ý nguyện của cô ta. Cả một ngày nghỉ tốt đẹp như vậy đã bị cô ta hủy hoại.

Y Hạo Phong uống một ngụm trà rồi bà ấy nhẹ nhàng thở dài nói: “Là người thì khi còn trẻ mới còn có thể tranh giành, bây giờ đã lớn tuổi rồi thì tranh đấu gì đó cũng đều là vô nghĩa mà thôi? Tiền tài và danh lợi đều là vật ngoài thân, lúc sinh ra không mang đến, khi chết đi cũng chẳng thể mang theo. Tài sản của Lục Vinh Hàn để lại cũng đủ cho cô ta sống hết mấy đời, tôi thật sự không hiểu rốt cuộc cô ta cứ tung tăng nhảy nhót như vậy là vì cái gì?”

“Một người đã bị dã tâm và dục vọng khống chế thì vĩnh viễn cũng không biết thỏa mãn.” Hy Nguyệt chậm rãi từ tốn nói.

Tư Mã Ngọc Như đã sớm bị những lợi ích làm mê muội tâm can, hai mắt cô ta đã bị dã tâm và mộng tưởng hão huyền che mờ đi rồi.

Ngày hôm sau, trên bầu trời trong vắt những ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống mặt đất.

Hy Nguyệt, Lục Sênh Hạ và Y Hạo Phong đang đi tản bộ tắm mình dưới ánh nắng ở quảng trường.

Một cô gái từ phía xa đi đến, cô ta là nhân viên phục vụ của làng du lịch.

Ánh nắng nhàn nhạt chiếu lên trước ngực cô ta, phát ra một tia sáng lộng lẫy chói mắt.

Đợi đến khi cô ấy đến gần thì Lục Sênh Hạ mới thấy rõ, đó là một sợi dây chuyền kim cương giống hệt như cái của Tư Mã Ngọc Như.

“Cô đứng lại!” Lục Sênh Hạ quát to một tiếng.

Nhân viên phục vụ dừng lại hỏi: “Xin hỏi cô có chuyện gì sao?”

“Sợi dây chuyền trên cổ của cô là từ đâu ra?” Lục Sênh Hạ hỏi.

“Bạn trai tôi tặng, làm sao vậy?” Nhân viên phục vụ hoang mang hỏi lại một câu.

“Đây chính là dây chuyền của Tư Mã Ngọc Như.” Lục Sênh Hạ mạnh mẽ nói vang từng chữ một.

Nhân viên phục vụ nghe vậy thì vô cùng khiếp sợ, cái tên này ở thôn nghĩ dưỡng không ai là không biết. Mấy ngày nay mọi người đều đang đi tìm cô ta.

“Không thể nào! Cái này là do bạn trai tôi tặng mà, đây cũng chỉ là một sợi dây chuyền thạch anh bình thường thôi.”

“Đưa cho tôi xem.” Hy Nguyệt nói.

Nhân viên phục vụ thành thật tháo sợi dây chuyền xuống, cô ta sợ mình bị vạ lây cái gì đó.

Hy Nguyệt cẩn thận nhìn sợi dây chuyền, là một nhà thiết kế trang sức, nên cô ta vừa liếc mắt đã có thể nhận ra sự khác nhau giữa kim cương và thạch anh.

“Đây là một viên kim cương sáu cara chứ không phải thạch anh.”

Nhân viên phục vụ đầy kinh hãi, sắc mặt cô ta trắng bệt nói:

“Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi cái gì cũng không biết.”

Nhân viên phục vụ thành thật tháo sợi dây chuyền xuống, cô ta sợ mình bị vạ lây cái gì đó.

Hy Nguyệt cẩn thận nhìn sợi dây chuyền, là một nhà thiết kế trang sức, nên cô ta vừa liếc mắt đã có thể nhận ra sự khác nhau giữa kim cương và thạch anh.

“Đây là một viên kim cương sáu cara chứ không phải thạch anh.”

Nhân viên phục vụ đầy kinh hãi, sắc mặt cô ta trắng bệt nói:

“Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi cái gì cũng không biết.”

Bình Luận (0)
Comment