Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1935

Chương 1935

Lục Vinh Hàn đứng lên: “Hai ngày tới cô suy nghĩ kỹ đi, khi nào nhớ ra thì nói bác sĩ báo cho tôi.”

“Ý anh là gì? Anh không đưa em về sao? Anh muốn bỏ em ở lại đây sao?”

“Tôi không cứu được cô, ở đây không ai nghe tôi, bọn họ chỉ nghe lời của Lãnh Phong, tôi không còn là người nắm giữ nhà họ Lục như trước nữa. Không chỉ muốn cô phải hiểu rõ, mà còn phải nhớ cho kỹ. Có như vậy thì cô mới không làm sai chuyện gì nữa.”

Trái tim Tư Mã Ngọc Như tuyệt vọng, cô ta nói: “Lục Vinh Hàn, anh không thể đối xử với em như vậy được, anh làm thủ tục xuất viện cho em ngay lập tức rồi đưa em về thành phố Long Minh đi. Em không muốn ở lại đây một ngày nào hết.”

“Cách duy nhất giúp cô rời khỏi đây chính là cô hãy giao người kia ra, nếu không thì cô chỉ có thể ở lại đây mãi thôi.” Lục Vinh Hàn nói.

Tư Mã Ngọc Như giống như một quả bóng cao xu bị xì hơi, ngồi bệt trên ghế.

“Không, Vinh Hàn, anh đưa em về đi mà, em không muốn ở lại đây một giây phút nào nữa, anh mau đưa em về đi.” Cô ta hét toáng lên, rất chói tai, cổ họng đau rát, rất điên loạn.

“Hai ngày nữa tôi lại tới, tôi mong rằng khi đó cô đã nhớ lại rõ ràng mọi chuyện.” Lục Vinh Hàn bất đắc dĩ nói.

Tư Mã Ngọc Như khóc nức nở: “Vinh Hàn, anh không thể đối xử với em như vậy được. Anh đã nói sẽ bảo vệ em cả đời mà, bây giờ em chịu khổ ở đây mà anh không thèm quan tâm gì sao. Anh đã quên đi những gì anh hứa với em rồi sao?”

Lục Vinh Hàn đau đớn nhìn cô ta, ông ấy thở dài nặng nề.

“Tôi không quên, tôi sẽ bảo vệ cô, nhưng tôi cũng phải bảo vệ con trai của mình. Khi đó vì cô tôi đã mất đi con gái lớn của mình rồi, tôi không thể lại mất đi con trai của mình nữa. Nếu cô muốn làm tổn hại đến nó thật thì tôi sẽ không thể nào che chở cho cô được nữa.”

Không thể không thừa nhận rằng bức thư xin lỗi của Y Hạo Phong đã có ảnh hưởng đến Lục Vinh Hàn.

Mặt Tư Mã Ngọc Như tức giận co rúm lại: “Đâu phải anh có một người con trai, anh còn có Ngọc Thanh mà.”

“Lãnh Phong đang gánh vác cơ nghiệp cả trăm năm của nhà họ Lục, sao Ngọc Thanh lcó thể so sánh với nó được?” Lục Vinh Hàn nói.

“Chờ Ngọc Thanh lớn lên, thằng bé cũng sẽ trở nên xuất sắc giống như vậy, cũng có thể gánh vác được nhà họ Lục.” Tư Mã Ngọc Như buột miệng nói.

Ánh mắt của Lục Vinh Hàn trở nên lạnh lẽo: “Hóa ra cô vẫn có có cái suy nghĩ này à, cô bị bệnh ảo tưởng thật rồi. Làm  sao Ngọc Thanh có thể quản lý nhà họ Lục được? Dù cho không có Lãnh Phong thì cũng còn có đứa con thứ hai, đứa thứ ba, đứa thứ tư, làm gì đến lượt nó.”

Tư Mã Ngọc Như cũng đã nhận ra mình nói sai, cô ta vội vàng giải thích: “Em chỉ tùy tiện nói vậy thôi, nếu không có Lãnh Phong thì cũng là anh quay về quản lý nhà họ Lục, không liên quan gì đến Ngọc Thanh hết.”

“Sao tôi có thể quay về chứ, tôi không thể trở về được nữa rồi. Nhà họ Lục chưa từng có người quản lý nào đã từ chức mà có thể trở về. Nếu như không có Lãnh Phong thì người con thứ hai sẽ là người thừa kế, đây chính là quy tắc của nhà họ Lục. Đến lúc đó nếu như Ngọc Thanh muốn trở về nhà họ Lục thì cũng đừng hòng. Ngọc Thanh, Lãnh Phong và Hy Nguyệt vô cùng thân thiết, chúng bằng lòng chấp nhận Ngọc Thanh, để Ngọc Thanh nhận tổ quy tông. Tôi cũng không thân với đứa con thứ hai của mình lắm, nói chi đến Ngọc Thanh.” Lục Vinh Hàn rất nghiêm túc nói.

Tư Mã Ngọc Như cảm thấy như sét đánh ngang tai, cô ta còn có thể trông chờ điều gì đây? Làm sao cô ta mới có thể hoàn thành được kế hoạch vĩ đại đầy tham vọng của mình đây?

“Nếu như khi đó anh không từ bỏ vị trí quản lý của mình thì em đã không bị Lục Lãnh Phong ức hiếp như vậy.”

Bình Luận (0)
Comment