Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1966

Chương 1966

“Việc này cứ để tự chúng giải quyết đi, đến lúc thích hợp thì chúng sẽ cho mọi người một câu trả lời thôi.” Bà cụ Lục lạnh nhạt nói.

Ngoài vườn hoa, Hy Nguyệt cũng đã nhận ra sự kì lạ trong trang viên. Lời nói này của Lục Lãnh Phong thực sự là một quả bom nổ tung đến mức cô sắp hồn bay phách lạc đến nơi.

Chẳng lẽ người của nhà họ Lục định làm giám định ADN cho Kiến Quân và Lục Lãnh Phong thật đấy à?

Cô nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn cảm thấy người đàn ông ở trong khách sạn tối hôm ấy không phải là Lục Lãnh Phong.

Hứa Nhã Thanh không thể nào lừa cô được, từ lúc Kiến Quân còn ở trong bụng cô thì anh ta đã tỉ mỉ chu đáo chăm sóc họ, rõ ràng là xem Kiến Quân như con ruột của anh ta mà.

Nếu như trước đó anh ta đã biết Kiến Quân không phải là con mình, ở trong phòng phẫu thuật lại không thể cứu được nó thì cũng không thể đối xử với thằng bé tốt như vậy được.

“Ma vương Tu La, anh thật sự không nên nói Kiến Quân là con trai anh ở trước mặt mọi người, bây giờ thì đúng là cưỡi trên lưng hổ khó mà xuống rồi, không biết nên làm cái gì bây giờ nữa.”

Lục Lãnh Phong nhún vai một cái, giọng điệu lạnh nhạt: “Không sao cả, qua Tết đi làm giám định ADN là được, đúng là đúng, không đúng là không đúng, chẳng có gì thay đổi cả.”

Hy Nguyệt choáng váng: “Sao anh lại nghĩ Kiến Quân là con trai của anh thế?”

“Bởi vì thằng bé giống anh.” Lục Lãnh Phong nhìn cô không chớp mắt, trong đôi mắt lạnh lẽo sâu thăm thẳm lóe lên tia sắc bén.

Cô thấy hơi chóng mặt: “Em thấy thằng bé chẳng có chỗ nào giống anh cả, rõ ràng là giống em.”

Lời này có vẻ khiến Lục Lãnh Phong cực kì không vui, anh giơ tay lên nắm lấy bả vai cô: “Có phải em không muốn thằng bé là con trai anh không?”

Cô lắc đầu: “Không phải, em chỉ không muốn khiến anh thất vọng mà thôi.”

“Không sao cả, anh cũng không hi vọng quá nhiều, chỉ là muốn đánh cược một lần thôi. Đến việc giả chết mà em còn có thể bày ra được thì dùng vài thủ đoạn nhỏ khác cũng không phải là không thể.” Lục Lãnh Phong nhếch miệng cười khổ.

Nếu như cô muốn trừng phạt anh vì những việc anh làm lúc trước thì cô đã đạt được mục đích của mình rồi.

Tim Hy Nguyệt đập ‘thịch’ một tiếng, bỗng nhiên như muốn nhảy ra khỏi cổ họng vậy.

“Anh có ý gì? Sao em nghe không hiểu gì hết?”

“Bây giờ em không hiểu cũng không sao, chờ làm giám định ADN xong thì tất cả sự thật sẽ được làm sáng tỏ thôi.” Lục Lãnh Phong búng lên trán cô một cái.

Hy Nguyệt rùng mình một cái, cô cảm thấy như anh còn nửa câu sau chưa nói hết, nhưng nếu như anh phát hiện cô nói dối thì chắc chắn là cô sẽ thảm rồi.

“Cái kia, buổi sáng lúc em đi chúc tết bà nội thì hình như không nhìn thấy mẹ đâu cả.”Cô chuyển chủ đề.

“Bà ấy vẫn tự giam mình trong phòng, chưa hề đi ra khỏi đó một bước, có lẽ là vì chuyện của Tư Mã Ngọc Thanh nên tâm trạng không được tốt lắm.” Lục Lãnh Phong như đang suy nghĩ gì đó.

“Mẹ sẽ không trách chúng ta không nói sự thật cho bà ấy biết chứ?” Cô đỡ trán, cảm thấy hơi lo lắng.

Chuyện này đối với bà ấy mà nói là một sự đả kích nặng nề, không, hẳn là xát muối lên miệng vết thương mới đúng.

Lục Lãnh Phong vỗ vai cô: “Không có chuyện gì đâu, bà ấy đã biết Tư Mã Ngọc Như lén lút sinh một đứa con trai từ lâu rồi, chỉ không nghĩ tới đó là Tư Mã Ngọc Thanh mà thôi, chờ vài ngày nữa bà ấy bình tĩnh lại là không sao rồi.”

Hy Nguyệt không nghĩ như vậy.

Bình Luận (0)
Comment