Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1969

Chương 1969

“Nếu như Hứa Nhã Thanh không phải bố ruột của con thì sao?” Lục Lãnh Phong cực kỳ nghiêm túc hỏi.

Hứa Kiến Quân chớp đôi mắt to nhìn anh: “Ba mãi mãi là ba của con.”

Lục Lãnh Phong phiền muộn.

‘Nếu như thằng bé này thực sự là con trai của mình thì đây có xem như báo ứng hay không?’

Xe của Hứa Nhã Thanh đã chờ ở ngay bên ngoài rồi.

Kiến Quân nhìn thấy anh ta thì mở hai tay ra, vui vẻ nhào vào trong ngực của anh ta: “Ba ơi!”

Hứa Nhã Thanh bế Kiến Quân lên rồi thơm một cái lên khuôn mặt nhỏ bé trắng trẻo mũm mĩm của cậu bé.

Hy Nguyệt khẽ mỉm cười: “Nhã Thanh, chúc mừng năm mới!”

“Chúc mừng năm mới, Hy Nguyệt.” Hứa Nhã Thanh nồng nàn nói.

Hy Nguyệt vuốt đầu con trai: “Ở Thành Đô phải nghe lời ba đấy, buổi tối nhớ gọi điện thoại cho mẹ.”

“Con biết rồi.” Hứa Kiến Quân hé cái miệng nhỏ ra nở một nụ cười ngọt ngào.

Hứa Nhã Thanh nhìn sâu vào Hy Nguyệt, anh ta muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại nuốt vào trong cổ họng, chỉ dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật nói: “Tôi còn tưởng năm sau cô cũng có thể đến Thành Đô chơi một thời gian, có điều thân thể cô không tiện nên chỉ có thể chờ về sau vậy.”

“Sau này còn nhiều thời gian mà, anh cho tôi gửi lời hỏi thăm đến bác trai, bác gái và Nhã Phượng nhé, tôi sẽ gọi điện thoại đến chúc Tết họ.” Hy Nguyệt cười.

“Được, chờ qua Tết chúng ta lại gặp nhau sau.” Hứa Nhã Thanh ôm con trai lên xe.

Dọc đường đi, Hứa Nhã Thanh nghiêm túc hỏi: “Kiến Quân, con có muốn đến Thành Đô sống chung với ba không?”

Hứa Kiến Quân hơi giật mình một cái: “Ba ơi, ba đã quên rồi à? Lúc trước ba đã nói với mẹ là trước mười hai tuổi thì con sống với mẹ ở thành phố Long Minh, sau khi con mười hai tuổi thì trở về Thành Đô sống với ba mà.”

“Lục Lãnh Phong có đối xử tốt với con không?” Hứa Nhã Thanh nhún vai một cái.

“Có ạ, cực kỳ tốt.” Hứa Kiến Quân gật đầu như con gà con mổ thóc.

“Nếu như sau này con phải chọn một người giữa ba và anh ta thì con sẽ chọn ai?” Hứa Nhã Thanh hỏi.

“Tại sao lại phải chọn ạ? Ba là ba, bố ma vương là bố ma vương cha, bố ma vương không thể thay thế ba được, ba cũng không thể thay thế bố ma vương được.” Kiến Quân không hiểu ra sao nhìn anh ta.

Hứa Nhã Thanh vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cậu bé: “Nhưng bố ruột chỉ có thể có một người mà thôi.”

“Ba chính là bố ruột của con mà.” Hứa Kiến Quân mở hai tay ra ôm anh ta, khuôn mặt nhỏ bé thân mật cọ cọ vào mặt anh ta.

“Nếu như ba không phải thì sao, con còn gọi ba là ba nữa không?” Hứa Nhã Thanh nhìn cậu bé không chớp mắt.

“Có chứ, ba vĩnh viễn là ba của con.” Hứa Kiến Quân không do dự chút nào mà nói.

Trên mặt Hứa Nhã Thanh có một nụ cười: “Vậy giữa ba và bố ma vương, con yêu ai hơn?”

“Đương nhiên là con yêu ba nhất, sau đó mới là bố ma vương, mãi mãi cũng sẽ không thay đổi.” Hứa Kiến Quân nghiêm túc nói.

Nụ cười của Hứa Nhã Thanh càng đậm hơn, cưng chiều thơm lên cái đầu nhỏ của cậu bé một cái.

Bình Luận (0)
Comment