Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 2069

Chương 2069

“Nơi mà họa sĩ có thể vẽ vẫn là đóng cửa phòng lại thì tương đối tốt hơn.”

Cô đã từng vẽ anh, không nghĩ đến anh lại thêm cô, sau đó biến thành bức xuân cung đồ.

Lục Lãnh Phong vươn tay ôm cô vào ngực.

“Buổi tối hôm nay em có thể vẽ thỏa thích.” Anh cúi đầu hôn cô.

Cách đó không xa, phía sau hòn non bộ, Đỗ Di Nhiên lén nhìn bọn họ.

Cô ta nổi cơn giận dữ, tròng mắt như muốn lồi ra.

Vì sao Lục Lãnh Phong đối xử lạnh lùng với cô ta như thế, lại cưng chiều Hy Nguyệt như vậy?

Không phải đàn ông đều là sinh vật có mới nới cũ ư?

Chẳng lẽ anh còn chưa chơi chán Hy Nguyệt à?

Đúng vào lúc này, một giọng nói từ phía sau truyền đến.

“Chị Di Nhiên, không nghĩ đến chị còn có bệnh thích nhìn trộm cơ đấy.”

Cô ta vừa quay đầu đã nhìn thấy Lục Sênh Hạ đứng ở sau lưng cô ta, dọa cho cô ta hét to một tiếng.

“Lục Sênh Hạ, cô bước đi không có tiếng động à? Như quỷ vậy.”

Giọng nói của cô ta có hơi lớn lập tức khiến cho Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt chú ý đến.

“Cô Đỗ, là cô sao?” Hy Nguyệt cố ý hỏi.

Đỗ Di Nhiên từ phía sau hòn non bộ đi ra, Lục Sênh Hạ đi theo sau cô ta.

“Chị Di Nhiên vẫn luôn trốn ở phía sau nhìn trộm hai người đấy.” Lục Sênh Hạ không hề cố kỵ, vạch trần cô ta, không nể mặt mũi chút nào.

Sắc mặt Đỗ Di Nhiên lúc trắng lúc xanh.

“Cô đừng có mà ăn nói linh tinh, tôi vẫn luôn ở chỗ này, chẳng qua nhìn thấy bọn họ tới đây, cho nên không muốn đi ra quấy rầy mà thôi.”

Hy Nguyệt cũng không nói gì cô ta, cô đi đến bên cạnh Lục Sênh Hạ, khoác tay cô bé.

“Thủy tiên trong hồ nở rất đẹp, chị dẫn em đi ngắm nhé.”

“Được ạ.” Lục Sênh Hạ nhếch miệng cười một tiếng, vươn tay khác khoác lên cánh tay Lục Lãnh Phong.

“Anh cả, chúng ta đi ngắm thủy tiên thôi, anh chụp cho em mấy bức ảnh, em muốn gửi cho anh Chấn Diệp.”

Bọn họ không để ý đến sự tồn tại của Đỗ Di Nhiên, đi thẳng đến bên hồ.

Đỗ Di Nhiên giậm chân, miệng sắp méo sang một bên.

“Lúc mới tới em nhìn thấy Kiều An, không nghĩ đến tổng giám đốc Lục đi nghỉ phép, chẳng những dẫn theo vợ, còn dẫn theo cả tình nhân nữa đấy.”

“Có liên quan gì đến cô ư?” Lục Lãnh Phong cũng không quay đầu lại, lạnh lùng vung ra một câu.

Gương mặt Đỗ Di Nhiên trở nên vặn vẹo.

“Anh cũng đừng quên, em cũng là người phụ nữ của anh.”

Lục Lãnh Phong nhếch môi mỉa mai.

“Cho dù có xách giày cho tôi, cô cũng không đủ tư cách đâu.”

Lời này giống như một xô nước đá dội xuống đầu Đỗ Di Nhiên, cô ta xấu hổ chạy đến.

Bình Luận (0)
Comment