Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 271

Chương 271

Em trai là núi băng vạn năm không thay đổi, trừ ở trước mặt bà nội ra thì cho tới bây giờ anh chưa bao giờ cười thật sự.

Nhưng giờ phút này, anh lại đang cười ở trước mặt Hy Nguyệt.

Trời ạ, người phụ nữ này quá đáng sợ, quá biết cách quyến rũ đàn ông.

Ngay cả kiểu người cứng rắn lạnh lùng như em trai cũng bị cô ta mê muội, huống chi là người đào hoa như Tần Nhân Thiên.

“Lãnh Phong, em đừng có tin tưởng lời nói dối trá của con hồ ly tinh này, cô ta lừa em đó.”

Lục Lãnh Phong nhận ra được mình thất thố, anh mím môi lại, tất cả nụ cười lập tức ngưng tụ thành băng, tan biến không còn dấu vết, giống như chưa từng xuất hiện.

“Câu nào là nói dối? Tôi không đủ đẹp trai? Không đủ ưu tú? Còn có người có thể có thể so sánh với tôi?”

Mày rậm của anh nhíu một cái, dáng vẻ như ông đây số một thế giới, nhìn đời bằng nửa con mắt, vô cùng tự phụ.

Lục Kiều Sam nghẹn lời, “Chị không phải có ý này, chị nói là người phụ nữ này đối xử với em không thật lòng thật dạ.”

Lục Lãnh Phong lại quay đầu sang nhìn Hy Nguyệt, “Có phải là thật lòng hay không?”

Hy Nguyệt gật đầu liên lục, vâng vâng dạ dạ, ngoan ngoãn dịu dàng, rất phối hợp diễn xuất với anh, cô không dám nói sai một câu, nếu không tối nay mình sẽ chết chắc.

“Vâng, tuyệt đối là thật lòng, trừ phi em không có lòng, không, cho dù không có lòng thì cũng phải tạo ra trái tim dâng hiến cho ông xã.”

Lục Lãnh Phong vô cùng hài lòng, hết sức hưởng thụ sự nịnh bợ của cô.

Anh vốn ghét nhất a dua, nịnh bợ. Nhưng người phụ nữ này nịnh nọt anh làm anh vô cùng thoải mái, cho nên anh tạm chấp nhận.

“Thấy chưa, anh ấy là người nắm trong tay mọi thứ.”

Lục Kiều Sam hung hăng trợn mắt nhìn Hy Nguyệt một cái, đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, thật biết diễn trò, “Lãnh Phong, em đừng quá tin tưởng cô ta.”

“Tôi chỉ tin tưởng bản thân mình.” Anh vuốt tay, nở một nụ cười lạnh lùng.

“Em quá tự tin rồi.” Cô ta bĩu môi một cái.

“Tôi có cái để tự tin, còn chị có không?” Anh cười một tiếng giễu cợt, nhấp một ngụm rượu nhỏ, giơ tay nâng cằm nhọn của Hy Nguyệt lên, môi mỏng đặt lên, trao rượu trong miệng và cả hơi thở mập mờ vào trong miệng cô.

Gò má của Hy Nguyệt lập tức đỏ ửng, kịch này diễn hơi lớn, hơi quá trớn rồi.

Nhưng cô vẫn phải phối hợp, ngượng ngùng cười một tiếng với anh, ngoan không có một chút cáu giận nào.

Lục Lãnh Phong bỗng nhiên phát hiện, cô không còn là một con nhím đầy gai mà là một con nhỏ lông lá xù xì cũng có mấy phần đáng yêu.

Chỉ tiếc, đây đều là ngụy trang.

Cô không đơn thuần, ngoan ngoãn như một con thỏ mà chỉ có xảo trá và đầy suy nghĩ trù tính như một con hồ ly.

Đối với câu hỏi của em trai mình, Lục Kiều Sam vô cùng bất mãn, “Chị là thiên kim nhà họ Lục, thành phố Long Minh còn có người có thể so sánh với chị sao?”

Bình Luận (0)
Comment