Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 295

Chương 295

Tháo chân tay, ném cô xuống, anh một mình rời đi, để cô tự sinh tự diệt, không muốn nhìn thêm nữa.

Cô một mình co tròn trên sô pha, không động đậy, giống như một con rối mất hồn vậy.

Chuyện hôm nay cô trải qua thật sự quá đáng sợ rồi, cô thật sự không thể tiêu hóa được.

Lục Lãnh Phong chắc chắn sẽ không cần cô nữa.

Ly hôn rồi, cô sẽ lấy sính lễ về.

Bọn họ sẽ bồi hoàn lại thế nào?

Nhà bác cả tuyệt đối không thể mong đợi, lòng tham không đáy, tư công tư lợi, không hề quan tâm đến tình thân.

Cái gọi là không trả lại một nửa sính lễ, chắc chắn là lừa bọn họ, chỉ cần là Hy Mộng Lan kết hôn với Lục Lãnh Phong, bọn họ sẽ lập tức đến đòi.

Một khóc hai náo ba treo cổ là tuyệt chiêu của bác gái, nếu như không đưa cho bà ta, bà ta sẽ làm ầm ĩ lên, không để cho bọn họ yên.

Nếu như đoán không sai, bọn họ rất nhanh sẽ đến thành phố Long Minh.

Một người con rể tốt như vậy, bà ta và Hy Mộng Lan sẽ không buông bỏ đâu.

Cô nên làm thế nào đây?

Cô vô cùng buồn phiền, cả đêm không ngủ.

Sáng hôm sau, khi phải ra ngoài, cô vậy mà lại phát hiện không biết mình nên đi đâu.

Còn có thể về nhà họ Lục không?

Không thể nữa rồi, không chừng bây giờ bọn họ còn đang thảo luận về việc ly hôn.

Cô nhất định phải dọn ra khỏi nhà, nhẹ nhàng đến, nhẹ nhàng đi, không mang theo một làn mây nào.

Cô nên quay về để thu đồ đạc của mình, sau đó làm thủ tục ly hôn, nhưng bây giờ quay về thì ngày mai sẽ bị lôi đến cục dân chính.

Cô không thể trở về, cô chỉ mang theo điện thoại, số tiền duy nhất bây giờ cũng chỉ là năm trăm mà Lục Lãnh Phong đưa cho cô.

Biệt thự cách xa khu thành phố, cô đi bộ rất lâu cũng không nhìn thấy xe bus, cũng không có taxi.

Cho dù là gọi, cô cũng không biết có thể đi đâu.

Xui xẻo nhất là hình như cô lạc đường rồi, không biết đi hướng nào để về thành phố.

Cô cầm điện thoại ra, nhìn số điện thoại, chỉ có hai người có thể cầu cứu, một là Quách Ly Ly, một là Hứa Nhã Thanh.

Mẹ của Quách Ly Ly đến rồi, cô đến đấy thì không thích hợp, chỉ có thể cầu cứu Hứa Nhã Thanh một chút.

Điện thoại vang lên hai tiếng, Hứa Nhã Thanh nhận.

“Thật hiếm thấy, ngày nghỉ mà cũng nhớ đến tôi, có cần đến chỗ tôi ăn bánh ú không?” Anh ta giễu cợt nói.

“Hứa Nhã Thanh, tôi… tôi có chuyện muốn làm phiền anh.” Cô thấp giọng nói.

“Có chuyện gì thì cứ việc nói, tôi nhất định sẽ nhảy qua dầu sôi biển lửa, không hề do dự.” Anh ta cười nói.

“Tôi ở bãi biển, không trở về được, anh có thể đến đón tôi không?” Cô lúng túng nói.

Bình Luận (0)
Comment