Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 379

Chương 379

“Lại đây.” Anh ra lệnh.

Cô lộ ra bộ dáng ngượng ngùng, bước nhỏ đi tới.

“Quay qua đây!” Biểu tình của anh cực kỳ nghiêm túc.

Cô quay lại vì biết rằng anh muốn nhìn thấy hình xăm đằng sau cô.

Lục Lãnh Phong nhìn chằm chằm hình xăm này, nhìn chừng hai phút, nước trong suối nước nóng tựa hồ lạnh dần theo thời gian, cả không gian đều trở nên yên tĩnh.

Hy Mộng Lan trong lòng thấp thỏm bất an, lúc nào cũng muốn xoay đầu, muốn liếc trộm phản ứng của hắn.

“Khi nào thì cô đến chuyển đồ?”

“Hơn nửa tháng trước, tôi nhớ ngày hôm đó là ngày 12 tháng 5.” Cô sử dụng một giọng điệu cực kỳ chắc chắn.

Ánh mắt Lục Lãnh Phong chớp động: “Phòng nào?”

“Phòng 1202.” Cô vừa trả lời, vừa vùi đầu khóc nức nở, thê thảm khóc thút thít.

“Cô dĩ nhiên cũng biết chuyện này.” Anh hừ nhẹ.

Cô đột nhiên xoay người, giả bộ vẻ mặt rất kinh ngạc: “Lãnh Phong, anh có ý gì?”

“Không có ý gì, người đó không thể là cô!” Lục Lãnh Phong lạnh lùng liếc Hy Mộng Lan một cái, ánh mắt sắc bén như đại bàng, phảng phất liếc mắt một cái là có thể nhìn xuyên qua cô.

Hy Mộng Lan cắn môi, đầu óc cô đang chuyển động rất nhanh, cô nhất định phải tìm ra điểm mấu chốt, nếu không chắc chắn Lục Lãnh Phong sẽ che dấu cho qua chuyện thì kế hoạch này sẽ vô ích.

“Lãnh Phong, người đàn ông tối hôm đó có phải là anh không? Em luôn thắc mắc người đàn ông đêm đó nhìn như thế nào, nhưng nghe giọng nói của anh, em có cảm thấy rất quen thuộc. Chúa ơi, người đàn ông đêm đó đã ở cùng em, chính là anh có đúng không?”

Cô ta cố ý đem ánh mắt mở to hơn chuông đồng, giả bộ biểu tình khiếp sợ không thôi, sau đó liền “Oa” một tiếng khóc lên: “Em còn tưởng rằng mình mất đi trinh tiết, không bao giờ hoàn chỉnh nữa, thì ra người mà em trao thân đêm đó lại là anh!”

Lục Lãnh Phong mặt không chút thay đổi, ánh mắt giống như dao đánh qua mặt cô ta: “Hy Mộng Lan, trên đời này không ai có thể tính kế với tôi!”

“Em không có, kỳ thật em không ra nước ngoài, vẫn luôn ở Giang Thành, tiêu hết tiền mẹ đưa cho, mới muốn đi giao đồ để kiếm thêm chút tiền. Ngày hôm đó là đồng nghiệp của em nhớ sai địa chỉ phòng, em mới nhầm lẫn đi vào phòng của anh, em vẫn còn nhớ rằng vị khách đó đã gọi cơm gà nấm và súp sườn sen!” Cô ta nói một cách chân thành.

Đôi mắt băng đen nhánh của Lục Lãnh Phong dưới ánh hoàng hôn lóe ra ánh sáng sắc bén, anh không nói một lời, chỉ âm trầm nhìn cô.

Cô ta nhân cơ hội kéo khăn tắm xuống, nó liền thuận lợi trượt xuống, đem thân thể xinh đẹp của cô ta hoàn toàn lộ ra trước mắt anh.

“Xin lỗi.” Cô giả bộ ngượng ngùng mà bối rối, hai tay không nhặt khăn tắm, mà là giả vờ muốn che giấu những chỗ nhạy cảm nhưng trên thực tế, nơi nào cũng không che được.

Đôi môi mỏng của Lục Lãnh Phong xẹt ra một vòng cung lạnh lùng cùng châm chọc, nhìn thân thể người phụ nữ này, anh phát hiện mình không có chút phản ứng nào, giống như toàn thân đang trong thời kỳ ngủ đông.

Mà đối với Hy Nguyệt, rõ ràng cơ thể cô không sạch sẽ, rõ ràng dơ bẩn vô cùng, nhưng lại có thể dễ dàng kích phát bản năng của hắn.

Mỗi lần nhìn thấy cô, anh liền cảm thấy huyết khí toàn thân dâng trào, nội tiết tố bừng bừng, dục vọng chinh phục cùng cướp đoạt không thể khống chế được, nhất định phải hung hăng xâm chiếm cô một phen, tận tình phóng thích ra để cho cả thể xác và tinh thần đều thoải mái.

Bình Luận (0)
Comment