Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 408

Chương 408

“Còn Hy Mộng Lan thì sao, cháu hiểu biết bao nhiêu về cô ta? Cháu có dám nói rằng cháu hoàn toàn hiểu hết về cô ta, hoàn toàn nắm rõ cô ta là người phụ nữ như thế nào hay không?” Bà hỏi ngược lại.

“Cháu không thể, vì vậy cháu muốn đợi có kết quả giám định AND rồi mới quyết định.” Lục Lãnh Phong trầm giọng nói.

“Nếu đó là con của cháu, thì cháu quyết định làm gì?” Dường như bà cụ muốn hỏi cho đến cùng, bà muốn biết suy nghĩ của cháu trai mình, rồi mới có thể đưa ra quyết định.

Lục Lãnh Phong im lặng, vẻ mặt anh tràn đầy mâu thuẫn, dường như rất khó đưa ra quyết định.

Bà cụ không hề chớp mắt mà nhìn anh, thu hết tất cả vẻ mặt của anh vào trong đáy mắt.

“Cháu muốn ly hôn vớiHy Nguyệt, kết hôn với Hy Mộng Lan sao?”

“Cháu xin lỗi, bà nội, cháu vẫn chưa nghĩ xong.” Giọng anh rất thấp, như thể dung nhập vào trong bóng đêm.

Bà cụ lắc đầu thở dài, đứa cháu thông minh, khôn ngoan, lanh lợi, điềm đạm, trên thương trường, có thể mặc sức tung hoành, nhưng về mặt tình cảm thì lại rối tinh rối mù thế này đây.

Căn bản nó không hiểu tình yêu là gì, cũng không biết nên yêu như thế nào.

“Cháu không cần làm khó mình nữa, hôm nay bà nội sẽ giúp cháu đưa ra quyết định này, ly hôn đi.”

Lục Lãnh Phong tựa như bị một viên đạn bắn trúng vào đầu, toàn thân đều co rút lại: “Bà nội.”

Anh muốn nói điều gì đó, nhưng bà cụ đã xua tay ngăn anh lại: “Kết hôn không phải là tạm bợ, cháu không cần phải miễn cưỡng bản thân vì bất cứ một người nào hết. Trở về, cháu tổ chức một cuộc họp gia đình, bà sẽ thuyết phục bố cháu và những trưởng bối khác đồng ý. Hy Nguyệt là một đứa trẻ ngoan, con bé nên được gả cho một người đàn ông biết cách trân trọng con bé, cháu không muốn, còn có rất nhiều người đổ xô đến để hỏi han. Không chừng tháng này con bé ly hôn với cháu xong, tháng sau con bé đã bị giành đi mất rồi. Tóm lại, theo tính cách của con bé, một khi đã rời khỏi nhà họ Lục, thì nó sẽ không bao giờ quay lại đây nữa đâu.”

Giọng nói của bà không hề lớn, nhưng Lục Lãnh Phong lại cảm thấy có một trận pháo đang nổ vang trong đầu anh, khiến anh đầu váng mắt hoa, mỗi một dây thần kinh đều ẩn ẩn đau nhức.

Anh đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo bước ra ngoài, nhìn bóng lưng của anh, bà cụ thở dài.

Hy vọng liều thuốc mạnh này sẽ làm cháu tỉnh táo lại.

Lục Lãnh Phong không nhớ mình đã trở về như thế nào.

Trong đầu anh rối bời, cứ tựa như bị nhét vào một mớ dây rối loạn, cắt không đứt, càng gỡ càng rối.

Anh đẩy cửa phòng ra, một cơn gió lạnh thổi vào.

Lần đầu tiên anh cảm thấy, hóa ra bên trong phòng rộng lớn như vậy, trống rỗng như vậy.

Anh nhìn xuống sàn nhà.

Ngày trước vừa đẩy cửa ra, anh sẽ nhìn thấy một con nhóc “bẩn thỉu” nằm ngủ ngon lành trên đó, trùm kín đầu, cuộn tròn lại, thực cứ giống như một con nhím vậy, nhỏ bé như vậy, hèn mọn như vậy, không bắt mắt như vậy, nhưng lại dường như lấp đầy toàn bộ không gian cả căn phòng.

Bây giờ, chả có gì trên sàn cả, thậm chí ngay cả một bóng người cũng không còn, trống rỗng tựa như cả căn phòng này đều đã bị đào khoét.

Anh bước đến trước ghế sô pha, ngã ngồi xuống rồi nhắm mắt lại.

Anh đầu váng mắt hoa, tinh thần hoảng hốt, vừa nghĩ đến phải ly hôn, anh lập tức cảm thấy mình bị đạp mạnh xuống vực sâu không đáy một cách thô bạo, chìm xuống liên tục, cứ chìm xuống lại cứ luôn chìm không tới đáy.

Căn phòng im lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng thở dồn dập, cùng với nhịp tim đập điên cuồng của anh.

Bình Luận (0)
Comment