Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 420

Chương 420

Cô đang ôm những tia hy vọng cuối cùng còn sót lại, mong rằng anh có thể nghe thấy, giống như lần trước, lao vào cứu cô ở ngay giây phút cuối cùng.

Nhưng không, không có.

Cánh cửa dần dần đóng chặt.

Cô nhìn xuyên nước mắt, đôi mắt đau đớn, nó cũng không mở ra.

Đó không phải là thể xác bị tê liệt, mà là linh hồn.

Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy tuyệt vọng đến mức không còn ý nghĩ muốn sống nữa.

Cho dù là chuyện ở trong khách sạn lần đó, cô cũng chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy.

Cô cảm thấy trời đất quay cuồng, trong đầu hàng nghìn câu hỏi, trước mắt và trong lòng cô chỉ toàn bóng tối, cô không thể nhìn thấy được cái gì.

Trong mật thất, vẫn là một khung cảnh mờ tối, không có ban ngày, cũng không có ban đêm.

Cô không biết mình tỉnh dậy từ lúc nào, tay chân không còn bị còng lại, cô đang nằm trên ghế.

Cô không nhúc nhích, cứ ngơ ngác nằm như vậy, nhìn lên trần nhà, nước mắt cô đã cạn, khóe mắt khô khốc.

Quay đầu lại, cô nhìn thấy con dao găm trên tường, lưỡi dao sắc bén phát ra ánh sáng lạnh lẽo, làm mắt cô đau nhói.

Như phát điên, cô đột ngột bật dậy, lao tới và rút con dao găm ra.

Cô muốn kết thúc tất cả những chuyện này, chấm dứt sinh mệnh dơ bận của mình.

Nụ cười tuyệt vọng, thê lương, nụ cười dứt khoát hiện lên trên khuôn mặt cô, cô giơ con dao găm lên, đâm nó về phía cổ tay.

Ngay khi mũi dao chạm vào mạch đập, một sức mạnh như gió lướt qua nắm lấy cổ tay cô, năm ngón tay của đối phương khẽ ấn, dao găm từ giữa ngón tay cô rơi xuống.

Quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đeo mặt nạ, cô vô cùng sợ hãi, dùng lực đẩy anh ra, cô muốn nhặt con dao găm lên, nhưng cô bị anh ta lôi lại, bị khóa chặt trong một cánh tay sắt mạnh mẽ.

“Buông tôi ra. Anh cái đồ ma quỷ này, tôi không giết được anh, tôi sẽ tự sát, lúc nào cũng có thể tự sát.” Cô khàn giọng hét lên, tất cả sợ hãi đều biến thành tức giận.

“Thì ra cô còn có tính khí của một người phụ nữ mạnh mẽ.” Người đàn ông đổi thành giọng nói bình thường, trầm ấm mà đầy sức, cô vô cùng quen thuộc.

Cô toàn thân kịch liệt run sợ dữ dội, trợn tròn mắt nhìn anh, lo sợ cô có thể nghe nhầm, “Anh… Anh là ai?”

Lục Lãnh Phong tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai xấu xa.

Cô suýt nữa nôn ra máu mà chết, xấu hổ tột cùng, cô hướng về ngực anh mà đánh tới: “Anh bị điên à?”

“Đây là hình phạt dành cho cô.” Đôi môi mỏng của anh mở ra một tia châm chọc.

“Tôi không có lỗi gì với anh.” Cô vô cùng oan ức.

Anh luôn thay đổi thủ đoạn gian trá tra tấn cô như địa ngục, từng cấp độ, càng ngày càng ác liệt.

Lông mày của anh nhíu lại, trong mắt lóe lên tia sáng u ám, lạnh lẽo: “Đêm hôm trước cô và người đàn ông nào ở chung một chổ? Là cô đi tìm thằng khác sao?”

Cô run lên, sắc mặt hơi tái nhợt, dường như là biểu hiện của lương tâm cắn rứt, lửa giận anh đè nén trong lồng ngực lập tức bùng cháy: “Hy Nguyệt, tôi thật sự đánh giá thấp cô.”

Bình Luận (0)
Comment