Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 443

Chương 443

Cô chuyên tâm nhìn vào tờ giấy vẽ, không chú ý đến khóe miệng Lục Lãnh Phong khẽ nhếch lên, hình thành một đường cung mê người.

“Vẽ cẩn thẩn.” Anh ngồi trên sô pha, cầm ly rượu whisky trên bàn lên, từ từ thưởng thức, dường như tâm trang đột nhiên trở lên tốt vậy, mọi nóng nảy và bất mãn đều biến đi hết.

Hai mươi phút sau, cuối cùng Hy Nguyệt cũng vẽ xong.

Người trong giấy vẻ dường như được bao phủ một tầng sáng, ấm áp, dịu dàng, trên đôi môi mỏng có nụ cười nhẹ, mang theo mấy phần tà mị, còn có chút phóng túng.

“Ngài Tu La Vương, anh xem khi anh khẽ cười có phải là rất đẹp không? Sau này có thể thường xuyên cười không?”

“Không thể. Cô không có tư cách đạt được nụ cười của ông đây.” Anh rút tờ giấy vẽ lên, mang theo bức vẻ trước đó bước ra ngoài.

Khoảng khắc quay người lại, khóe miệng anh lại nhếch lên, một nụ cười nhẹ lặng lẽ rơi xuống, chỉ là Hy Nguyệt không hề nhìn thấy.

Cô không biết anh cầm tranh đi đâu, dù sau người trong bức vẽ cũng chính là anh, anh muốn xử lý thế nào cũng được.

Đợi khi anh quay trở lại, Hy Nguyệt đang ăn ngấu nghiến thức ăn trên bàn, cô quá đói rồi.

“Nhím nhỏ.”

Anh giơ tay ra, xoa đầu cô: “Sau này nhất định phải giữ khoảng với Tần Nhân Thiên, nếu như cô thật sự coi anh ta là Thời Thạch, thì cút vào phòng đen, đừng bao giờ nghĩ sẽ được ra ngoài nữa.”

Nghe thấy vậy, cô suýt chút nữa phụt cơm ra ngoài: “Anh dễ dàng bị người ta ly gián như vậy sao? Tần Nhân Thiên là anh rể của tôi, anh ta cũng không hề giống Thời Thạch một chút nào cả. Điều quan trọng nhất là, bây giờ anh ta là người nhà mẹ của tôi, phải giúp tôi chống lưng. Ngoại trừ trong nhà yên ấm, nếu không không thể duy trì khoảng cách được, tôi không thể ngồi yên chờ chết, đợi bị người ta hại chết được.”

Lời này nói rất trực tiếp, đơn giản, thô bạo.

Trên mặt Lục Lãnh Phong có ba vạch đen: “Cô không thân thiết gì với anh ta, anh ta dựa vào cái gì mà chống lưng cho cô chứ?”

“Gì là không thân thiết, chúng tôi đã cắt máu ăn thề ở miếu quan công rồi, anh ấy là anh nuôi của tôi, tôi là em gái nuôi của anh ấy.” Cô chính trực nói.

Tần Nhân Thiên thật sự thông minh, làm ra mà kết bái này, Lục Lãnh Phong không có cách nào nghi thần nghi quỷ nữa.

Nhưng Lục Lãnh Phong không dễ bị lừa như vậy.

Đường gân trên trán anh nổi lên: “Ngu ngốc, bây giờ cô đang khiêu khích tính nhẫn nại của tôi sao?”

“Tôi không dám, tôi chỉ muốn ngày tháng của tôi tốt hơn một chút thôi. Tiến vào phòng đen là chết, nếu như không có chỗ dựa còn không phải là bị người khác hại chết sao?”

Cô nhún vai, giọng điệu chậm rãi giống như một loại khiêu khích.

Lục Lãnh Phong bóp cằm cô, ép cô nhìn thẳng mắt anh: “Chỗ dựa của cô phải là tôi.”

Anh nói rõ ràng mạnh mẽ từng chữ một.

Trên mặt cô xuất hiện ý cười: “Mạng sống của tôi trong mắt anh như cỏ rác, không đáng một đồng, anh sẽ để ý sao?”

Anh giống như bị đâm một cú vậy, khóe miệng co rút: “Cô thật là tự mình biết mình.”

“Cái này tất nhiên rồi, tôi trèo cao lên cậu chủ anh, sao có thể không tự mình biết mình chứ?” Giọng nói của cô rất thấp, dường như chỉ một cơn gió lạnh yếu ớt thổi qua, cũng có thể thổi tan, hóa thành hạt bụi vậy.

Bình Luận (0)
Comment