Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 453

Chương 453

“Đó là đau dạ dày, đừng ăn nữa, đợi dạ dày khỏi rồi tính tiếp.” Anh ôm vai cô, đỡ cô ra ngoài.

Trong lòng Lục Kiều Sam điên cuồng, nôn cái mông ấy, muốn nôn thì uống xong rồi hãy nôn chứ, sẩy thai xong rồi nôn.

“Canh này lạnh rồi, đổi cho cô ta một bát nóng.” Cô ta ra lệnh cho người làm.

Hy Nguyệt xua tay: “Không cần, tôi không thích mùi vị này, không uống đâu.”

Lục Kiều Sam cau mày: “Nồi canh gà này là đặc biệt hầm cho cô, hôm nay tôi vừa tra trên mạng xong, canh này đặc biệt điều trị chứng bệnh không có kinh. Thế nào thì cô cũng phải nể mặt tôi, uống một bát đi.”

Nếu như có thể, cô ta thật sự muốn cạy miệng Hy Nguyệt ra, ép cô uống xuống.

“Xin lỗi, chị à, tâm ý của chị tôi nhận, nhưng tôi ngửi thấy mùi này là buồn nôn, thật sự không thể uống được.” Hy Nguyệt nhún vai xin lỗi.

Cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó quai quái, rốt cuộc Lục Kiều Sam muốn làm cái gì chứ?

“Mang canh đi, ai thích uống thì uống.” Lục Lãnh Phong ra lệnh.

Chỉ cần là thứ kích thích đến dạ dày của Hy Nguyệt, đều không thể được đặt trên bàn.

Cô gái này một ngày không khỏe thì sẽ không thể nào vui vẻ được, nhất định phải khiến cô tốt hơn một chút.

Nhìn thấy người làm bưng canh đi, Lục Kiều Sam tức đến nỗi sắp ngất đi.

Hy Mộng Lan còn ảo não hơn cô ta, đồ đê tiện thô tục Hy Nguyệt này còn rất kén chọn.

“Hy Nguyệt, ăn cua đi, là món mà em thích ăn nhất.” Cô ra gắp một miếng cua cay vào trong đĩa của Hy Nguyệt.

“Cua tình hàn, dạ dày không tốt, thì không thể ăn cua cay.” Giọng nói của Tư Mã Ngọc Như truyền đến.

“Cũng không phải là cô chủ nhà giàu, tìm hiểu nhiều như vậy làm gì chứ?” Lục Kiều Sam hừ một tiếng, vô cùng tức giận.

Cô ta đặc biệt chuẩn bị một bàn toàn món sẩy thai, thế nào thì Hy Nguyệt cũng phải ăn một món, nếu không cô đừng nghĩ sẽ bước ra khỏi phòng ăn.

Hai mắt Hy Mộng Lan xoay chuyển, vẫn giữ nụ cười: “Không thể ăn thì đừng ăn, ăn ba ba đi, ba ba rất bổ, có thể ăn.”

Nói xong, lại gắp cho Hy Nguyệt một miếng ba ba.

Hôm nay khẩu vị của Hy Nguyệt rất kém, ngoại trừ món chay, đều không muốn ăn cái gì cả, nên cười nhẹ: “Mọi người tự mình ăn đi, không cần quan tâm đến tôi, tôi sẽ ăn một chút món chay.”

“Ăn đồ chay có tác dụng gì chứ? Cô không bồi bổ cẩn thận, sao có thể khỏi được? Chẳng lẽ muốn làm gà mái không đẻ được trứng suốt cả đời sao?”

Lục Kiều Sam vô cùng tức giận, cầm đĩa của cô lên, gắp những món sẩy thai mà cô ta chuẩn bị vào đĩa: “Để nhà họ Lục chúng tôi sớm ngày có người nối dõi, cô nhất định phải ăn, ăn nhiều một chút.”

Hy Nguyệt không thích mùi hương này, lại cảm thấy buồn nôn, ôm miệng, nôn khan mấy tiếng.

Lục Lãnh Phong lập tức cầm cái đĩa, không hề do dự ném vào thùng rác, sau đó ra lệnh: “Đưa cô cả vào trong phòng, để chị ta tự ăn trong phòng.”

Khóe miệng Lục Kiều Sam co giật dữ dội: “Lục Lãnh Phong, em đúng là không biết phân biệt tốt xấu, chị làm như vậy đều là muốn tốt cho cô ta.”

“Lục Kiều Sam, tôi không quan tâm chị giở trò gì, chỉ cần chị làm mất một sợi tóc của Hy Nguyệt, thì đừng nghĩ sẽ được sống tốt.” Lục Lãnh Phong đe dọa nói từng chữ một, giọng nói vô cùng lạnh giá.

Lục Kiều Sam rùng mình, còn muốn nói gì đó, nhưng bị bà Lục ngăn cản: “Được rồi, con về phòng đi.”

Bà ta không muốn cô ta lại nói sai cái gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment