Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 570

Chương 570

Kỷ Trọng Khôi vừa lên tới đã lập tức kéo Hy Mộng Lan vào trong lòng, hôn một cách mãnh liệt.

“Đừng làm như vậy.” Hy Mộng Lan nhanh tay đẩy anh ta, e sợ cho trên người sẽ lưu lại vết tích, sẽ làm cho Lục Lãnh Phong nhìn thấy.

Kỷ Trọng Khôi đáy mắt lóe lên sự hung ác nham hiểm: “Em đừng có giả bộ nữa, anh biết em ở thành phố Long Minh này đã làm những gì, em thật sự đã leo lên giường của Lục Lãnh Phong, em quả là một cô gái có năng lực.”

Hy Mộng Lan chút chột dạ trong lòng, cô ta không nghĩ rằng anh ta đã biết chuyện rồi: “Anh… Anh đang nói lung tung gì vậy?”

Cô ta sẽ không thừa nhận điều đó, trước tiên cô ta phải giữ ổn định Kỷ Trọng Khôi, không thể trọc tức anh ta được.

Nét mặt của Kỷ Trọng Khôi trở nên dữ tơn, túm lấy tóc của cô ta: “Em là một cô gái hư hỏng, toàn bộ nhân vật nổi tiếng thành phố Long Minh đều đang truyền tai nhau, em có lừa gạt được anh sao? Nghe nói em đang mang thai, nhanh như vậy sao, đứa trẻ trong bụng này rốt cục là con của ta hay là của Lục Lãnh Phong?”

Hy Mộng Lan đau đến gào khóc: “Trọng Khôi, anh bình tĩnh đi, em làm chuyện như vậy cũng là vì anh thôi.”

“Vì anh sao?” Kỷ Trọng Khôi rên một tiếng: “Chẳng phải em đang cố trèo lên cành cao hơn sao?”

“Không phải đâu, lúc trước anh nói công ty của bố anh đang gặp vấn đề tài chính sao? Em tiếp cận Lục Lãnh Phong chính là vì để giúp bố anh giải quyết vấn đề tài chính. Chỉ cần anh ta gọi điện đến ngân hàng, thì ngân hàng sẽ lập tức gửi một khoản tiền lớn cho bố anh.” Hy Mộng Lan liền vội vàng giải thích, đây là cách mà cô ta đã sớm nghĩ ra từ lâu.

Kỷ Trọng Khôi buông cô ta ra: “Vậy thì em hãy nói thật cho anh biết, đứa trẻ trong bụng em rốt cuộc là của ai?”

“Đương nhiên là của anh rồi.” Hy Mộng Lan giang hai tay, ôm cổ của anh ta: “Trọng Khôi, em làm như vậy cũng là vì anh, vì con của chúng ta, vì tương lai của chúng ta. Em đang mang thai con của anh, em không thể ở bên cạnh Lục Lãnh Phong lâu được.”

Kỷ Trọng Khôi giơ tay lên, vuốt ve bụng của cô ta: “Em khá là có năng lực đó. Lần nào anh cũng phòng bị kỹ lưỡng, sao lại làm em có thai được cơ chứ?”

“Nó bị rách, anh không phát hiện ra.” Hy Mộng Lan nở nụ cười ranh mãnh.

Cô ta làm như vậy là vì muốn Kỷ Vĩnh Huy bắt anh ta lại, buộc anh ta phải kết hôn, nhưng cô ta không nghĩ tới tình huống này.

“Anh đúng là một người tồi tệ.” Một ánh nhìn quỷ quyệt thoáng qua trên khuôn mặt của cô ta.

“Anh Khôi, em đã sáng tạo ra một trò chơi đặc biệt thú vị. Chúng ta đến bên kia tảng đá để chơi đi, có được hay không vậy?”

“Được thôi.” Kỷ Trọng Khôi gật đầu, điệu cười xấu xa, cùng cô ta nhảy lên tảng đá lớn bên vách đá.

“Anh xoay người qua chỗ khác đi, nhắm mắt lại nha, chờ đó em sẽ cho anh sự bất ngờ.” Ngón tay của cô ta chậm rãi di chuyển trên người anh ta.

Anh ta không có chút nào nghi ngờ, nhắm mắt lại, quay mặt lại về hướng vách núi.

Trong màn đêm, đôi mắt của Hy Mộng Lan lóe lên sự lạnh lẽo, cô ta lặng lẽ giơ tay lên, cố gắng dùng hết sức lực, rồi đột nhiên đẩy Kỷ Trọng Khôi lảo đảo về phía trước và rơi xuống vực sâu thăm thẳm.

“A…a…a” Tiếng hét đau khổ và tuyệt vọng của anh ta phá vỡ sự yên tĩnh của đỉnh núi nhưng cũng nhanh chóng bị bóng tối nuốt chửng.

Bình Luận (0)
Comment