Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 578

Chương 578

Đầu của Hy Nguyệt vẫn còn nhức ong ong: “Cô ta không chảy máu, tại sao lại bị sẩy thai?” Giọng nói nhỏ nhẹ của cô vang lên, như đang nói chuyện với chính mình, Lục Lãnh Phong ở bên cạnh cũng chỉ nghe thấy không rõ ràng.

Bác cả cũng nghe thấy, bà ta sợ Lục Lãnh Phong sẽ nghi ngờ, vội vàng giải thích: “Lúc ngã xuống, cô ta không có chảy máu nhưng ở trên đường đi liền lập tức chảy máu. Ngã từ trên cao xuống như vậy, cô ta sao có thẻ giữ được đứa trẻ?”

Nói xong, bỗng nhiên bà ta từ trên ghế nhảy dựng lên, lao về phía Hy Nguyệt, muốn đánh cho cô ta một trận quyết liệt.

Trong lòng bà ta rất khó chịu, hận Hy Nguyệt đến mức muốn giết chết, muốn lột da, muốn cắt gân, uống máu của cô.

Rõ ràng là con gái của bà ta, người được coi là phu nhân trẻ tuổi của nhà họ Lục, nhưng cô chỉ là thay mặt gả đi vậy mà đã được ngồi ở vị trí như bây giờ.

Trong cuộc đời này, bà ta chưa bao giờ chịu thua thiệt ai, chuyện gì cũng phải chiến đấu để giành lấy tất cả, tiểu tiện nhân muốn vượt mặt con gái của bà ta, đừng hòng mơ tưởng.

Bà ta liều mạng cũng phải kéo cô xuống để con gái của bà ta ngồi vào chỗ của cô.

Tất cả ân huệ của nhà họ Lục đều dành cho gia đình nhà chú hai, tất cả gia đình nhà chú hai sẽ phải chết.

Lục Lãnh Phong nhanh tay liền kéo cô lại, lắc nhẹ, cô loạng choạng ngã xuống đất: “Tôi vẫn chưa hiểu rõ chuyện này, tốt hơn hết cô nên thành thật nói ra.”

Ba mẹ của Hy Nguyệt đã nói cho anh chuyện này, nhưng chuyện này còn rất nhiều điểm nghi ngờ, cần phải điều tra rõ ràng hơn.

Bác cả nghe được anh nói như vậy, bà ta rất tức giận, bà ta nhất định phải đem chuyện này náo động đến tai gia đình họ Lục, khiến gia đình họ Lục chấp hành gia pháp, và đánh chết Hy Nguyệt.

Bà ta đứng dậy, đi tới chỗ Hy Nguyệt, quát lớn: “Còn chuyện gì mà chưa rõ ràng nữa, tôi đã tận mắt chứng kiến lòng dạ độc ác của cô, cô đã đẩy Mộng Lan xuống cầu thang. Chính mắt tôi thấy điều đó, tôi chính là nhân chứng.”

Trong lòng của Hy Nguyệt rất khó chịu, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ làm Hy Mộng Lan sẩy thai, bất kể chuyện gì, đứa trẻ là vô tội. Nhưng cô không đẩy Hy Mộng Lan, cô không thể bị oan như vậy.

“Tôi không đẩy cô ta, cô ta không ngừng lôi tôi ngã xuống, tôi sắp bị cô ta kéo xuống, tôi chỉ là muốn buông tay thoát khỏi cô ta thôi.” Cô vươn tay ta: “Tôi thật sự không biết cô ta đã ngã như nào, cô ra kéo tôi một cách mãnh liệt khiến tay áo của tôi còn bị xé rách nữa.”

“Cô đừng có nói dối. Từ nhỏ, cô đã nói dối hết lần này đến lần khác, giảo hoạt xảo quyệt. Cô chính là hận Mộng Lan, hận đứa trẻ của cô ta, muốn cho cô ta sẩy thai. Tôi sớm đã biết cô có mưu đồ xấu xa, lần này, cuối cùng cô cũng có được cơ hội, cô nhân cơ hội để dùng thủ đoạn độc ác.” Bác cả hưng hăng vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt phẫn nộ, vừa khóc vừa quát mắng.

Lời này đã chọc giận Hy Nguyệt, lửa giận bùng cháy khiến đầu của cô như bốc lửa, đầu óc cô mơ màng choáng váng: “Bác cả, bác không có tư cách buộc tội tôi. Tôi là con người, cho dù, tôi không thích Hy Mộng Lan, tôi sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy. Tôi sẽ không bao giờ làm hại một đứa trẻ vô tội. Còn bác thì sao, bác đã làm những chuyện gì? Bác đã làm món bánh crepe việt quất, tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ, cả đời không bao giờ quên được.”

Lời này không được suy nghĩ kĩ lưỡng, suýt chút nữa thì đã thốt ra.

Mỗi một chữ đều giống như búa tạ, mãnh liệt nằm trong tâm trí của bác cả trên đường xuống suối vàng, khiến nàng toàn thân lên cơn co giật dữ dội, nhất thời không biết nên tiếp tục làm gì.

Cách đó không xa, Finn đã đi tới: “Ông chủ, bác sĩ nói gia đình không cho phép giữ lại thai đã chết lưu, vậy nên đã xử lý xong rồi.”

Bình Luận (0)
Comment