Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 587

Chương 587

Ở trong phòng giam tạm thời không được mang theo điện thoại bác động, nhưng trong này có sẵn điện thoại thì có thể dùng, nên cô đã gọi điện thoại.

“Mẹ đã bác công chứng xong rồi, mẹ đã bảo bố con về giúp đỡ Phi, mẹ ở đây chờ xử lý xong chuyện của con với Hy Mộng Lan đã. Nếu không trở về mẹ cũng không an lòng.” Mẹ Hy nói.

“Con không sao đâu, mẹ đừng lo lắng quá. Con không đẩy Hy Mộng Lan, người ngay thẳng thì không sợ ma quỷ.” Hy Nguyệt an ủi nói.

“Mẹ biết con không làm gì sai cả, nhưng bác cả lại là một kẻ rất xấu xa. Đến lúc đó, nhất định chị ta sẽ lấy đen đổi trắng, mẹ phải ở bên cạnh con, giúp con ứng phó.” Mẹ Hy thở dài.

Vì muốn bảo vệ đứa con của mình, một người mẹ dù có yếu đuối đến đâu cũng có được dũng khí hơn người. Trước đây bà ấy vẫn luôn nhượng bộ bọn họ, nhưng lần này vì muốn con gái được hạnh phúc, nhất định bà ấy sẽ không mềm yếu.

Hy Nguyệt đưa tay lau nước mắt: “Mẹ, hai ngày nay công việc của con khá bận bịu, không thể bác thăm mẹ. Một mình mẹ ở khách sạn phải tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”

“Không sao đâu, mẹ biết con bận rộn, không phải quan tâm đến mẹ đâu. Ở đây mẹ vẫn rất khỏe, có chuyện gì thì Tommy cũng giúp đỡ mẹ xử lý.” Mẹ Hy nói.

Cúp điện thoại, Hy Nguyệt lấy ra bản thiết kế phác thảo. Đây là cô đã nhờ Trần Quân lặng lẽ mang tới.

Cô rất hy vọng có thể cho ra mắt bộ sưu tập nhẫn cưới này cho quý mới.

Ngón tay cô không có nhẫn cưới. Hôn nhân của cô và Lục Lãnh Phong chỉ có một tờ giấy chứng nhận, không có thêm một thứ nào cả.

Tình yêu sao, đó chỉ là ảo tưởng.

Anh vĩnh viễn cũng không thể yêu cô, ngay cả việc thích cũng không thể nào.

Đến cả việc tôn trọng lẫn nhau, nương tựa vào nhau cũng càng không thể nào.

Anh như vị vua quyền lực trên cao, còn cô chỉ là ngọn cỏ ven đường hèn mọn.

Giữa bọn họ, chỉ có thuận theo chứ không có cự tuyệt.

Chỉ có chấp thuận chứ không được phản kháng.

Chỉ có lấn áp chứ không có việc ngang hàng.

Chỉ có sự chiếm hữu chứ không tồn tại tự do.

Thứ anh mong muốn chỉ là một con bù nhìn biết nghe lời.

Cô nặng nề thở dài, cầm cây bút lên.

Người duy nhất cô có thể nghĩ tới chính là Thời Thạch.

Người ấy chính là thanh xuân nhiệt huyết, là tình yêu nhiệt huyết, là thanh xuân không muốn rời xa, là sự mất mát đau thương, là nguồn linh cảm của cô.

Trên trời cô nguyện làm đôi uyên ương, dưới đất cô nguyện là cây liền cành.

Cô đến chết cũng chỉ muốn yêu thương một mình Thời Thạch, không hề muốn một người khác.

Cô rất tập trung vẽ, hoàn toàn không biết có người đã bác vào, lặng lẽ đứng ở sau lưng cô.

Cô vẽ xong một cặp nhẫn, lại vẽ bên cạnh đó hình vẽ hai người. Cô dâu thì mặc váy cưới lộng lẫy xinh đẹp, chú rể thì nhẹ nhàng ôm lấy cô dâu, hôn lên trán cô dâu một nụ hôn nhẹ nhàng ý nghĩa.

“Đây là vẽ ai?” Một giọng nói trầm thấp từ sau lưng truyền tới, dọa cô giật mình, cô hoảng hốt quay người lại.

“Lục Lãnh Phong, anh vào từ lúc nào, anh bác đường nào mà không có một chút động tĩnh nào vậy?”

Bình Luận (0)
Comment