Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 612

Chương 612

“Lục Lãnh Phong đã biết chuyện đứa bé, ngày mai anh ta muốn dẫn tôi đi làm phẫu thuật, cứu tôi Hứa Nhã Thanh, đừng để anh ta giết con tôi!”

“Đừng sợ Hy Nguyệt tôi sẽ nghĩ cách.” Hứa Nhã Thanh nhanh chóng trở về.

Lúc nửa đêm Lục Lãnh Phong ra ngoài, tựa hồ không muốn nhìn thấy cô lâu thêm nữa.

Cô chính là một phế phẩm bị ô nhiễm nghiêm trọng, chỉ chờ được ném vào thùng rác, gửi đến trạm tái chế, và bị nghiền thành cặn bã.

Cả đêm cô không chợp mắt, ngày hôm sau cũng không thấy chút buồn ngủ nào.

Thấy bên ngoài trời tối dần, cô hoảng hốt trốn vào trong tủ quần áo.

Cuộc phẫu thuật được sắp đặt vào buổi tối, là để che giấu tai mắt người khác, lặng yên không một tiếng động giết chết con hoang, tránh gây phiền phức về sau.

Cô muốn Lục lãnh Phong cho rằng cô đã trốn thoát, như vậy có thể kéo dài thời gian để cho Hứa Nhã Thanh chạy đến cứu cô.

Thế nhưng, cô đã quá sợ hãi, cơ thể không thể chịu được mà run rẩy, run đến nỗi ngay cả ngăn tủ cũng lắc lư theo.

Lúc Lục Lãnh Phong đi vào thấy trong phòng không có ai liền sửng sốt tưởng cô đã bỏ chạy, khi nhìn thấy cái tủ lắc lư thì vừa tức vừa buồn cười.

Quả là con đà điểu, cho rằng như vậy là sẽ không tìm được cô sao.

Anh kéo cửa tủ ra một chút, Hy Nguyệt ôm đầu cuộn mình thành một quả bóng, giống như một con ốc sên, cố gắng chui vào vỏ mà bảo vệ chính mình.

Lục Lãnh Phong duỗi bàn tay lớn ra, nắm lấy cánh tay cô, cứng rắn kéo cô ra.

Cô kinh ngạc hét lên, giơ tay nắm lấy cây sào nơi đang treo quần áo: “Lục Lãnh Phong, van xin anh, đừng giết con tôi, hãy cho nó một cơ hội nữa, làm ơn.”

Cô khổ sở cầu xin, nhưng anh không chút lưu tình thô bạo đẩy tay cô ra.

“Không được, tôi sẽ không đến bệnh viện, không được giết con tôi, nếu thật sự đã nghĩ sai thì sao,, nếu nó là con của anh thì sao, anh không thể cho nó một cơ hội sao? Nó không phải là sâu bọ, không phải là một cọng cỏ non, nó là người, là một tính mạng, anh không thể tàn nhẫn như vậy!” Cô khóc đến tan nát cõi lòng, toàn thân mất hết sức lực.

“Sếp, tôi cảm thấy cô chủ nói đúng, có lẽ nên làm xét nghiệm DNA lại lần nửa, để tránh phạm phải sai lầm.” Finn ở bên cạnh lên tiếng an ủi.

Trong đầu Lục Lãnh Phong đã sớm không còn lý trí, không còn suy nghĩ, chỉ có sự phẫn nộ điên cuồng đốt cháy, cơn giận có thể hủy thiên diệt địa.

Anh không muốn thứ nghiệt chủng ở trong bụng cô thêm một phút giây nào, nhất định phải phá đi, cho dù giết nhầm anh cũng chấp nhận.

Anh nắm lấy dây thừng, trói tay chân Hy Nguyệt lại.

Hy Nguyệt liều mạng giãy dụa, ra sức kêu lên nhưng chẳng ăn thua gì.

“Lục Lãnh Phong, anh giết con tôi, tôi hận anh cả đời, đến chết cũng hận anh!” Cô khóc đến khàn cả cổ, oán hận trong lòng như nước sông cuồn cuộn không dứt.

“Cô cứ việc hận!” Anh xé một miếng băng keo, dán miệng cô lại, bế cô lên rồi sải bước ra ngoài.

Từ biệt thự đến bệnh viện mất nửa tiếng đồng hồ, nước mắt cô chảy suốt đoạn đường, gần như đã khô.

Phòng phẫu thuật đã chuẩn bị xong, bác sĩ đè tay chân của cô lại và cột vào các rãnh trên bàn mổ.

“Lục Lãnh Phong, tôi không muốn phẫu thuật, đừng giết con tôi, làm ơn, làm ơn!”

Cô liều mạng khóc, liều mạng kêu lên, kêu đến nổi cả cuống họng đau rát, khàn giọng.

Bình Luận (0)
Comment