Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 669

Chương 669

“Tôi cứ tưởng rằng bốn năm rồi, mọi người đều sẽ thay đổi, không ngờ rằng vẫn như trước kia.”

“Ở đây người duy nhất thay đổi chỉ có em thôi.” Lục Lãnh Phong liếc nhìn cô.

“Không phải mà, anh cũng thay đổi một chút.” Cô cười một tiếng, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền xảo trá.

Anh khẽ nhướng mày: “Anh thay đổi chỗ nào chứ?”

“Vậy mà lại chủ động muốn ăn đồ ăn tôi làm?” Đôi mi dài cảu cô sáng lên, như cánh bướm nhảy múa.

Môi mỏng của anh mở ra một đường vòng cung mê người, cầm lấy cái sandwich, cắn mộ miếng nhỏ.

“Ăn ngon không?” Cô mỉm cười hỏi.

“Miễn cưỡng ăn được.” Anh nhún vai, ngữ khí bình thản.

Trong lòng cô mất mác như sóng vỗ hết lần này đến lần khác vậy, cái đánh giá này, rất là phũ phàng.

Ăn không ngon!

“Tôi…không biết rõ khẩu vị của anh.”

Roy dùng âm thanh cực nhỏ xem lời: “Boss từ trước đến giờ không nói ăn ngon, chỉ cần anh ấy nói có thể ăn, thì chính là ý rất ngon.”

“À?” Cô có chút chấn động, tâm tình đột Nhược giống như vòng trời đầy nắng.

Ma vương Tu La không hổ là đại muộn tao, đến cả lời nói dễ nghe cũng không nói.

Lục Lãnh Phong tức giận trừng Roy: “Đi lên mở thuyền của cậu đi, đừng có ở đây nói nhảm nữa.”

Roy rụt cổ một cái, quay người chạy đi, bị Hy Nguyệt gọi lại: “Trên tủ bát vẫn còn sandwich và salad, để lại cho cậu đấy.”

“Cảm ơn, cô Y.” Roy cười rồi đi.

Finn giao cho cậu một nhiệm vụ trọng đại, cần phải giúp Boss và cô Y trải qua một ngày hẹn tốt đẹp.

Trọng trách trên bả vai cậu rất nặng đấy!

Lục Lãnh Phong không hổ là tiếp nhận được nền giáo dục tốt, ăn rất ưu nhã, nhai từ nuốt chậm.

Mà cô ở bên cạnh thì ăn rất tùy ý, buông thả chính mình, hoàn toàn không cố kỵ tướng ăn, tạo ra sự đối lập tương phản với anh.

Anh vươn tay ra, đoạt lấy điện thoại của cô: “Ăn cơm thì phải chuyên tâm, không được nhìn điện thoại, muốn nhìn thì nhìn tôi này.”

Cô nghẹn họng, nhanh chóng uống nước: “Anh cũng không ăn được, sao phải ăn anh?”

“Ai nói tôi không thể ăn, em trước đây không phải thường ăn sao?” Anh chậm rãi trả lời câu hỏi, làm cho cô thật sự sặc, sắc mặt nghẹn đến đỏ lên, vừa uống một ngụm nước vừa phun ra ngoài.

“Đang ăn, có thể đứng đắn một chút không?”

“Yên tâm, em sẽ không đói đâu, tối nay, tôi nhất định sẽ cho em no bụng.” Môi mỏng nở ra nụ cười vòng cung gian tà.

Mặt cô biến sắc, đôi má từ đỏ tươi biến thành trắng bệch.

“Tối nay, tôi muốn về khách sạn.”

“Được thôi, tự bơi về đi.” Từng chữ từng chữ uy hiếp của anh nhảy ra ngoài.

Cô hít một hơi thật sâu, đứng dậy: “Tôi ăn no rồi.” Nói xong, nhanh chóng chạy vào trong khoang thuyền, e sợ rằng anh sẽ thú tính quá, ngay tại trên boong tàu mà làm cô.

Sau khi cô đi vào không lâu, Roy liền đi xuống.

Bình Luận (0)
Comment