Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 689

Chương 689

“Hy Nguyệt chỉ là một người bình thường, bà chủ nhà họ Hứa là người sáng lập và là một trong những nhà thiết kế đá quý nổi tiếng, tất nhiên là khác rồi.”

Mọi người đều sôi nổi bàn luận riêng.

Cánh tay Hứa Nhã Thanh đặt lên eo Hy Nguyệt, hai người trông vô cùng tình cảm và thân mật: “trong anh có em, trong em có anh, tình nồng ý đượm.”

Lục Lãnh Phong đứng quan sát cách đó không xa, anh đã nhìn thấy ngay từ khi họ bước vào.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Hứa Nhã Thanh và Hy Nguyệt ở cùng nhau.

Nụ cười của cô tràn đầy niềm vui, cả người được bao phủ trong một vầng hào quang có thể gọi là hạnh phúc.

Biểu cảm và thần thái của cô đều được bộc lộ một cách tự nhiên, không hề cố tình ngụy tạo.

Khi còn ở bên anh, cô chưa bao giờ cười ngọt ngào đến như vậy.

Cô thật sự rất hạnh phúc, cho nên mới lưu luyến không rời, không muốn quay về.

Anh phải thừa nhận rằng Hứa Nhã Thanh đã chiến thắng, anh ta đã thành công trong việc cướp lấy trái tim cô, còn anh, dường như vĩnh viễn không tiến vào được.

Tần Nhân Thiên cầm một ly rượu đi tới.

“Cô ấy giống Hy Nguyệt đúng không, nhưng đáng tiếc cô ấy không phải là Hy Nguyệt.”

“Làm sao anh biết là cô ấy không phải?” Đôi mắt Lục Lãnh Phong vô cùng ảm đạm, đến mức không nhìn thấy một tia sáng nào.

“Bởi vì Hy Nguyệt chết rồi, là do chính tay anh sát hại.” Trong giọng nói của Tần Nhân Thiên xen lẫn một làn sóng phẫn nộ.

Mặc dù Lục Lãnh Phong bưng bít vụ phá thai rất chặt chẽ, không ai trong gia đình họ Lục cũng như trong giới nổi tiếng biết về chuyện đó, nhưng anh ta vẫn tìm cách khai thác được một số manh mối.

Là anh nhẫn tâm ép cô phá thai, nên mới khiến cô ra đi trong đau đớn và tuyệt vọng.

Anh đáng bị mất cô!

Lục Lãnh Phong như bị kim hung hăng đâm vào, các cơ trên mặt khẽ co giật: “Anh đến đây, là muốn chế giễu tôi hay sao?”

Tần Nhân Thiên không trả lời, chỉ nhàn nhạt đáp: “Anh xem Hứa Nhã Thanh yêu vợ của mình đến mức nào, một người đàn ông như vậy mới khiến cho phụ nữ một mực yêu thương anh ta. Nếu lúc đầu tôi kiên định và quyết đoán một chút, đưa Hy Nguyệt đi thì bây giờ cô ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc.”

Anh nuốt một ngụm nước bọt, nuốt xuống sự hối hận trong lòng: “Hy Nguyệt thật ra là một người phụ nữ rất đơn giản, nếu anh đối xử tốt với cô ấy, cô ấy sẽ đối xử tốt với anh bằng mọi giá. Tôi nhớ, anh chưa bao giờ đưa cô ấy đi dự tiệc, anh luôn đưa Kiều An tình nhân của mình đi. Anh khiến cô ấy thành trò cười của thiên hạ, để mọi người ở sau lưng giễu cợt và nhạo báng cô ấy. Anh chưa bao giờ coi cô ấy như một người vợ, chỉ tùy ý chà đạp cô ấy như một thứ đồ chơi. Anh không xứng có được cô ấy, cho nên ông trời đã cướp cô ấy ra khỏi anh, để anh mất đi cô ấy mãi mãi.”

Giọng nói của anh ta hung ác mà giận dữ, từng chữ từng chữ như một con dao găm hung hăng đâm vào lồng ngực Lục Lãnh Phong, lại không ngừng chọc ngoáy, khuấy động khiến anh máu thịt bê bết, máu me đầm đìa.

Cơn đau dữ dội từ lồng ngực anh lan ra ngoài, làm méo mó toàn bộ khuôn mặt tuấn mỹ của anh.

Bình Luận (0)
Comment