Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 691

Chương 691

Hứa Nhã Thanh vô cùng bình tĩnh: “Cậu Lục vốn cũng đã không thích Hy Nguyệt, nên sẽ không nhớ vợ đến phát điên mà coi vợ tôi là cô ấy chứ?”

Lục Lãnh Phong khịt mũi cười, ánh mắt tràn đầy giễu cợt: “Tôi vốn tưởng là vậy, nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy khác biệt rất xa, Hy Nguyệt chưa bao giờ ăn vận trang điểm tầm thường như vậy, cả người còn nồng nặc mùi nước hoa khiến người khác thấy khó chịu. Thứ anh tìm được, chẳng qua là phiên bản thấp của cô ấy mà thôi. ”

Hy Nguyệt nghẹn lại, cảm nhận sâu sắc rằng Lục Lãnh Phong đang đá xéo cô.

Hứa Nhã Thanh nhún vai, vòng tay ôm lấy chiếc eo thon thả của cô: “Tôi chưa bao giờ so sánh vợ mình với người khác, trong mắt tôi, cô ấy là duy nhất, và cũng tốt nhất.”

Nói rồi, anh ta cúi đầu hôn lên môi Hy Nguyệt.

Gân xanh trên trán Lục Lãnh Phong nổi lên dữ dội, trái tim giống mắc ma phun trào đang cuồn cuộn từ núi lửa Hoàng Thạch, hận không thể hủy diệt thế giới, thiêu rụi người đàn ông trước mặt anh thành tro bụi.

Anh hít một hơi thật sâu từ giữa kẽ răng, buộc bản thân phải giữ bình tĩnh.

Hứa Nhã Thanh đã muốn chơi, anh sẽ từ từ chơi với anh ta, gậy ông đập lưng ông thôi.

Hy Nguyệt có chút ngại ngùng, cũng có chút thấp thỏm, cô biết Hứa Nhã Thanh đang cố ý kích động Lục Lãnh Phong.

Lục Lãnh Phong là Ma vương Tu La, tàn nhẫn vô tình, nếu chọc giận anh, không lâu sau nhất định sẽ chờ đợi thời cơ để trả thù cô, đồng thời trút mọi giận dữ lên người cô.

Với một cử chỉ ngượng ngùng, cô nhẹ nhàng đẩy người đàn ông trước mặt mình ra: “Ở đây có nhiều người độc thân, chúng ta rải nhiều cẩu lương như vậy thì không hay cho lắm.”

Biểu hiện này xuất sắc đến mức, vừa chấm dứt hành động thân mật, lại không quá lộ liễu rằng mình đang cố tình né tránh khiến cho Hứa Nhã Thanh không vui.

Hứa Nhã Thanh gật đầu cưng chiều, vòng tay qua vai cô: “Khi trở về anh lại chăm chỉ “thương” em.”

Khuôn mặt Lục Lãnh Phong không chút biểu tình, nhưng sau lớp băng sâu lạnh giá ấy ẩn náu một luồng sát khí khát máu.

Nghĩ đến cảnh cô và Hứa Nhã Thanh mây mưa, lục phủ ngũ tạng của anh giống như bị chiếc que hàn đè lên vậy, đốt cháy từng dây thần kinh, mỗi một tế bào đều đau đớn kịch liệt.

“Hứa Nhã Thanh, không phải anh đã come out rồi sao, không phải thích đàn ông sao? Sẽ không vì áp lực gia đình mà cưới cô ta về làm vật trang trí chứ?” Anh cố ý nói.

Hứa Nhã Thanh đã quên mất chuyện này: “Người con gái hiền thục diệu dàng, bậc quân tử mong muốn sánh duyên, sau khi gặp cô ấy, tôi đã bị bẻ thẳng rồi.”

Lục Nhã Thanh nghiến răng nghiến lợi: “Nghe bà Hứa nói hai người quen nhau tám năm, nhưng bốn năm trước anh đã tuyên bố come out, có vẻ như thời gian không phù hợp cho lắm?” Anh ta dùng giọng điệu thờ ơ, giống như chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng trên thực tế anh đang thầm che đi trọng tâm của câu hỏi.

Hứa Nhã Thanh cố gắng giữ bình tĩnh: “Đúng là chúng tôi đã biết nhau tám năm, nhưng chỉ mới bắt đầu qua lại bốn năm trước, cũng chỉ có cô ấy mới có thể thay đổi xu hướng của tôi.”

“Ồ?” Lục Lãnh Phong nhướng mày: “Tôi tưởng rằng anh có động cơ khác, cho nên mới cố ý giả làm gay?”

Lời nói không hề khách khí, như nói trúng tim đen của anh ta.

Khóe miệng Hứa Nhã Thanh co rút, trên mặt vẫn mang ý cười như cũ: “Tất cả đều là chuyện cũ lâu năm, hiện tại tôi đã có vợ và con trai, cũng có thể tính là kẻ thắng lớn trong đời rồi. Hy vọng cậu Lục cũng sớm có thể đón chào mùa xuân thứ hai.” Nói xong, anh ta liền đưa Hy Nguyệt rời đi, để tránh Lục Lãnh Phong truy hỏi đến cùng.

Bình Luận (0)
Comment