Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 722

Chương 722

“Còn con sẽ là đứa bé xinh xắn nhất.” Túi sữa nhỏ ở bên cạnh miệng cười toe toét, để lộ ra hàm răng trắng muốt.

Bố và mẹ chuẩn bị kết hôn rồi, cậu bé rất vui.

Hứa Nhã Thanh ôm lấy người phụ nữ bên cạnh mình rồi hôn thật sâu.

Đợi sau đám cưới, anh ta sẽ không cần phải nhẫn nhịn nữa rồi.

Anh ta muốn cùng cô trải qua đêm tân hôn khó quên nhất.

“Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật ở Nam Bán cầu nhé?”

“Em đều nghe theo anh hết.” Cô nép sát đầu vào lòng anh, khuôn mặt lộ rõ một nụ cười hạnh phúc.

“Nói không chừng sau khi đi hưởng tuần trăng mật về, Tiểu Quân lại có thê em trai hoặc em gái cũng nên.” Anh ta cười xấu xa.

“Nếu như anh thích trẻ con như vậy, em sẽ sinh cho anh thật nhiều thật nhiều con, chỉ cần anh không chê em xấu đi, già đi là được.” Cô cười, vẻ nũng nịu.

“Anh yêu em là vì chính con người em chứ không phải ngoại hình, cho dù em có trở thành như thế nào đi nữa thì anh vẫn luôn yêu em, cả đời này đều yêu em.” Anh ta trịnh trọng, thẳng thắn, chân thành nói.

“Nhã Thanh.” Cô giữ lấy cổ của anh ta, kiễng chân lên rồi chủ động hôn anh ta.

Mong ông trời thương xót, đừng để cho Lục Lãnh Phong hay bất kỳ ai khác đến phá hoại hạnh phúc của cô, hãy để cô mãi mãi hạnh phúc như vậy.

Ba ngày nữa là tiến hành hôn lễ rồi.

Sau khi bước ra khỏi công ty, Hy Nguyệt cảm thấy hơi mệt nên lên xe chợp mắt một chút.

Khi tỉnh dậy, cô nhận ra rằng đây không phải là đường về nhà mà là đường đi đến biệt thự bí mật của Lục Lãnh Phong.

“Khải Liên, sao cô lại lái xe đến tận đây?”

“Tổng giám đốc Lục về rồi, anh ấy muốn gặp cô.” Khải Liên nói.

Lời nói của Khải Liên như sét đánh ngang tai, khiến cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Tại sao Lục Lãnh Phong lại quay về, không phải anh ấy có niềm vui mới, không cần cô nữa sao?

Cô cảm thấy sợ hãi, lo lắng và bồn chồn, cảm giác trước mặt cô là vực sâu thăm thẳm, là địa ngục vô tận, một khi đã bước vào thì không thể quay trở về được nữa.

Trong biệt thự, Lục Lãnh Phong sớm đã không đợi được nữa rồi.

Cô vừa bước vào, anh nhanh như chớp chạy đến ôm cô vào lòng.

“Đồ ngốc này, em có nhớ tôi không?”

Cô nhớ chứ, ngày nào cô cũng nhớ, nhớ đến nỗi muốn anh đừng xuất hiện rồi đến phá hoại hôn lễ của cô.

Nhưng một khi đã sợ điều gì thì điều ấy lại thành hiện thực, cuối cùng anh vẫn xuất hiện.

“Tôi không thể ở lại đây lâu được, tôi còn phải về nhà nấu cơm nữa.” Cô dè dặt nói.

Lục Lãnh Phong cau mày, nỗi thất vọng trong lòng lại dâng lên như cơn sóng biển dạt dào.

“Em không hề nhớ đến tôi dù chỉ một chút thôi sao?”

“Tôi… dạo này tôi rất bận.” Cô mím môi.

“Em bận cái gì? Bận chuẩn bị hôn lễ chết tiệt kia à?” Cơn giận dữ lóe lên trong mắt anh.

Bình Luận (0)
Comment