Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 807

Chương 807

“Anh nghĩ thế nào cũng được.” Cô nhún vai, “Nếu anh thực sự muốn bắt đầu lại, anh nên đoạn tuyệt với những người phụ nữ ở bên cạnh anh đi, nếu không thì đó chính là một sự lừa dối với tôi. Tôi sẽ không chấp nhận những điều tương tự như vậy đâu.

Khi nghĩ đến cảnh anh và Kiều An ái, cô tức giận đến phát điên. Những hình ảnh đó như những đường trượt, lướt qua trong tâm trí cô liên tục, rồi biến thành những lưỡi dao sắc bén, lần lượt cứa vào tim cô, khiến cô đau đớn suýt nữa không thể cầm cự nổi.

Cô sợ đến một lúc nào đó mình sẽ chết theo cách như thế này.

Cách duy nhất để giữ cho mình sống sót là rời bỏ anh ta, bỏ qua mọi thứ về anh và giữ cho đôi mắt của mình luôn thoải mái thì tâm hồn cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Lục Lãnh Phong nghiến răng nghiến lợi, gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào, làm tâm trí anh thoáng lạnh lẽo, sự lạnh lẽo ấy lan vào tận sâu trái tim của anh, khiến anh tổn thương.

Cô hoàn toàn không tin anh, ngay cả khi anh nói bằng cách thức cực đoan nhất, cô cũng vẫn không tin anh.

“Anh chưa từng nghĩ đến việc trái ôm một người phải ôm người, cũng không muốn hưởng phúc khi có nhân tình bên cạnh. Em biết rõ anh bị căn bệnh đó rồi, mà em vẫn một mực suy nghĩ như vậy, không phải quá vô lí rồi sao?”

Cô gằn giọng: “Anh có thể uống thuốc, chỉ cần uống thuốc là có thể được.”

Anh không biết phải nói gì, một hàng quạ đen bay qua trên đầu, “Ngoại trừ em là thứ thuốc mạnh nhất, còn lại không có loại thuốc nào khác có tác dụng với anh.”

Cô khẽ giật mình, không biết lời anh nói là đúng hay sai nên mím chật môi, “Cho dù không có, anh cũng có thể… tự làm mình nảy sinh hứng thú mà.”

Anh dở khóc dở cười, đổ mồ hôi, “Anh không có khẩu vị như vậy.”

Cô phồng hai má nhìn anh tức giận dò hỏi, trong mắt hiện lên vẻ chỉ trích như hai mũi tên nhọn, “Nếu không có chuyện gì xảy ra với anh và Kiều An, tại sao anh không để cô ta rời đi?”

Anh thở dài, lộ ra một chút ngượng ngùng, “Chuyện này còn phức tạp hơn. Cho anh chút thời gian, sau này anh sẽ kể cho em nghe mọi chuyện.”

Hy Nguyệt nhìn anh, anh dường như không có ý nói thêm điều gì cả.

Tuy nhiên, anh là thiếu gia số một ở thành phố Long Minh, quyền cao chức trọng, phú quý, sao lại có thể để một người phụ nữ không quyền thế, không ảnh hưởng và không xuất thân nắm chặt vào như vậy?

Cô nằm xuống giường, kéo chăn trên giường lên và trùm kín đầu. Giống như con đà điểu vùi đầu vào cát, như con ốc vào vỏ, không muốn phải đối mặt với thế giới tàn khốc bên ngoài.

Lục Lãnh Phong ngồi bên cạnh đau khổ thở dài, “Chẳng lẽ cách cư xử của anh quá tệ khiến em hoàn toàn không hiểu được tâm ý của anh hay sao.”

“Nếu anh là tôi, tôi ở bên ngoài ôm hôn với người đàn ông khác, cả ngày không về nhà, đi suốt đêm thì anh sẽ làm gì?” Cô nói giọng nghèn nghẹn qua lớp chăn bông, cả người như ngâm trong hũ dấm., từ trong ra ngoài, từng lỗ chân lông đều thấm vị chua.

Một nụ cười gượng gạo kỳ quái gợi lên nơi khóe miệng Lục Lãnh Phong, “Sau này anh sẽ chú ý đến điều ấy, sẽ không để em phải hiểu lầm nữa.”

Cô kéo chăn bông xuống, lộ ra một đôi mắt to phẫn hận, “Thôi, sau này tùy thái độ của anh, nếu thái độ của anh mà tốt, tôi sẽ quay về, nếu không tốt, tôi sẽ không bao giờ quay lại.”

Anh chui vào chăn và kéo cô vào lòng, với vẻ mặt xấu xa.

“Em có thể trốn nhà đi, nhưng phải là đi cùng với anh.”

Bình Luận (0)
Comment