Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 856

Chương 856

Cô còn chưa nói xong thì đã bị Lục Lãnh Phong bế ngang rồi ném lên giường.

Hy Nguyệt ngạc nhiên, dùng sức đánh vào vai của Lục Lãnh Phong: “Thả tôi ra, tôi không muốn.”

“Anh muốn.” Anh bá đạo mà mạnh mẽ, bắt lấy cổ tay của cô rồi ấn lại trên đỉnh đầu.

Ở phương diện này, Lục Lãnh Phong vẫn luôn muốn là làm, Hy Nguyệt chỉ có nghĩa vụ tiếp nhận không có quyền cự tuyệt.

Hy Nguyệt sợ tới nỗi run lẩy bẩy, cô không dùng tay được thế là dùng chân đá anh: “Tôi không nhớ cái gì hết, anh thả tôi ra, đừng đụng vào tôi.”

“Anh là chồng của em.”

“Đừng sợ, anh sẽ nhẹ một chút.” Trong giọng nói của Lục Lãnh Phong tràn ngập an ủi.

Thế nhưng sự sợ hãi của cô không hề dịu đi dù chỉ một chút, cả người cô đều đang run rẩy.

“Tôi xin anh, tha cho tôi đi.” Nước mắt của cô bắt đầu dâng lên.

“Anh không thể đụng vào tôi, tôi còn không chắc rằng anh có phải là chồng của tôi hay không.” Hy Nguyệt dãy dụa.

“Nếu em không tin thì ngày mai anh sẽ dẫn em tới cục dân chính kiểm tra giấy chứng nhận kết hôn.” Ngón tay thon dài của Lục Lãnh Phong lướt trên mặt Hy Nguyệt, khiến cho cô run lên.

Cô có người yêu, người cô yêu là Thời Thạch, người duy nhất cô muốn kết hôn cũng là Thời Thạch. Cô không thể nào kết hôn với người khác, trừ khi có nỗi khổ tâm trong lòng.

Lục Lãnh Phong nhíu mày, những lời mà cô nói đâm vào nỗi đau trong lòng anh.

Sỡ dĩ Hy Nguyệt gả cho anh là vì cần tiền chữa bệnh cho em trai.

Trong lòng Hy Nguyệt từ trước tới giờ đều không có sự tồn tại của anh. Thời Thạch và Hứa Nhã Thanh đều xếp trước anh.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ vất vả lắp mới tiến triển thêm được một chút, vậy mà thằng khốn nạn kia lại làm tổn thương đầu của cô khiến cho cô mất ký ức.

Lục Lãnh Phong lại bị đánh về điểm xuất phát.

“Em là vợ của anh, hầu hạ anh là nghĩa vụ của em. Cho dù có mất trí nhớ cũng phải thực hiện nghĩa vụ.

Cuối cùng, Hy Nguyệt ngất đi, lúc cô tỉnh lại đã là sáng hôm sau.

Lục Lãnh Phong ngồi trên ghế sô pha nhìn cô với vẻ mặt thỏa mãn, tựa như ăn được một món ngon vậy.

Ngón tay của Hy Nguyệt siết chặt chăn mền, nhìn chằm chằm Lục Lãnh Phong với vẻ căm hận.

Người đàn ông này thật đáng sợ, như ma vương đến từ địa ngục, cô có thể tưởng tượng ra được hôn nhân của bọn họ bi kịch đến mức nào.

Anh ta quá lạnh lùng, không hề hiểu được cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc.

Anh ta không thương cô, cũng không để ý tới cảm nhận của cô. Anh ta không giống Thời Thạch, anh Thạch từ trước tới giờ đều sẽ không ép cô làm chuyện mình không thích.

Thời Thạch rất tôn trọng cô, chỉ cần cô nói không thì anh ấy sẽ dừng lại. Cho tới nay bọn họ cũng chưa từng vượt qua khỏi đường ranh.

“Lục Lãnh Phong, anh không phải là kiểu tôi thích.”

Gân xanh trên trán Lục Lãnh Phong nhúc nhích qua lại, như là bị Hy Nguyệt kích thích: “Em thích người như thế nào?”

Cô mấp máy môi rồi trả lời một cách nghiêm túc: “Tôi thích người như Thời Thạch.”

Bình Luận (0)
Comment