"Cô ấy sẽ xem, nhất định sẽ xem, cô ấy thích nhất xem cái này mà." Hình như vừa đang trả lời San San vừa đang lầm bầm lầu bầu cho chính mình.
"Năm nay muốn làm một bộ phim truyền hình, tôi sẽ để cô diễn, cô hãy diễn vai này." Một lát sau Âu Dương Thần khôi phục lại thần sắc, giọng nói cứng nhắc.
"Tôi không muốn diễn ."
"Cô sẽ diễn, bởi vì cô là bạn thân của cô ấy" Âu Dương Thần nói xong câu đó, liền rời bước đi trước, hắn tin cô ấy nhất định sẽ diễn, bởi vì đó chính là phim truyền hình được viết cho Hân Nhi, cô là nữ chính, còn anh là biên kịch.
Nhìn bóng lưng Âu Dương Thần rời đi, San San nhớ lại thời điểm cô và Hân Nhi cùng nhau xem phim truyền hình ở nhà, Hân Nhi đùa giỡn,nói "San San, một ngày nào đó cậu sẽ là một nữ chính, đến lúc đó tớ nhất định sẽ xem TV mỗi ngày."
"Được, đợi ngày nào đó khi tớ thành ngôi sao lớn, tớ sẽ chính thức bảo vệ, bao nuôi cậu nha." Hiện giờ tớ đã trở thành một đại minh tinh, nhưng cậu thì sao? Hân Nhi, , , , , , , cậu thật còn có thể xem sao?
"Anh à, anh rốt cuộc đang chơi cái gì thế?" Lê Tư Cầm nghẹo đầu hỏi, hai ngày nay, Lê Tư Thần chăm chú vào máy vi tính cả ngày lẫn đêm, nói là chơi game, nhưng tại sao trên màn ảnh chỉ có một đường thẳng, mà anh trai không ngừng gõ trên bàn phím.
"Kiếm tiền." Đầu Lê Tư Thần cũng không có ngẩng lên, chỉ trả lời ngắn gọn, nhưng mắt vẫn không ngừng nhìn trên màn ảnh.
"Kiếm tiền, nhưng làm sao anh kiếm tiền được, cậu và mẹ đi làm kiếm tiền, anh kiếm tiền thế nào?" Tiểu công chúa chớp mắt to, tò mò hỏi.
"Bí mật." Được rồi, hôm nay Lê Tư Thần thật sự không muốn nói nhiều.
"Anh à, nói cho em biết có được không? Nói không chừng em có thể giúp anh đó? Em so với anh cũng thông minh lắm" Tiểu công chúa bắt đầu nũng nịu, người nhà họ Lê chỉ có một bộ dạng này.
"Không cần." Duy chỉ có Lê Tư Thần là không có di truyền bộ dạng này.
"Tại sao? Lê Tư Thần, em cho anh biết, nếu như anh không nói cho em biết, em sẽ, , , , , , "
"Ừ." Lê Tư Thần vẫn như cũ không bị ảnh hưởng.
"Lê Tư Thần, cậu nói, là đàn ông phải phong độ, anh không phải là đàn ông" tiểu công chúa tức giận kêu gào.
Rốt cuộc tay Lê Tư Thần cũng dừng động tác, tiểu công chúa vừa nhìn thấy anh trai ngừng động tác, cho là Lê Tư Thần muốn nói cho cô bé biết kiếm tiền bằng cách nào, không ngờ, , , , ,
"Hôm nay khí trời không tốt, đàn ông phong độ bị khóa trong hòm sắt rồi, chưa lấy ra phơi nắng, còn nữa, , , anh mới ba tuổi, chỉ là đứa bé trai không phải đàn ông, cho nên tiểu công chúa em có thể đi được rồi." Nói xong Lê Tư Thần lại tiếp tục động tác trên tay.
Để lại khuôn mặt ngây ngốc của tiểu công chúa, bởi vì đây là lần đầu tiên Lê Tư Thần nói nhiều như vậy, cho nên tiểu công chúa phải cần một khoảng thời gian để tiêu hóa, tiểu công chúa vẫn rất nghiêm túc nhìn thời tiết bên ngoài, quả nhiên không tốt. Nhưng vẫn còn chưa hiểu, tiểu công chúa quyết định đi hỏi Vãn Tình và Lê Thắng.
Trong biệt thự phát ra tiếng cười lớn của Lê Thắng và tiếng cười nhẹ nhàng, ôn nhu của Vãn Tình.
Chỉ có khuôn mặt buồn bực của tiểu công chúa.
"Ông ngoại, anh trai nói thời tiết không tốt cho nên không ra ngoài chơi? Nhưng hôm nay tiểu công chúa không rủ anh trai đi vườn hoa, tiểu công chúa chỉ muốn anh nói cho tiểu công chúa làm thế nào kiếm tiền đây?" Vẻ mặt Tiểu công chúa ngây thơ càng làm cho Lê Thắng cùng Vãn Tình một hồi cười to, nhà họ Lê sao lại có hai đứa hài như vậy chứ?
"Ông xã à, ông coi bọn chúng, , , làm sao đáng yêu đến vậy chứ?" Vãn Tình cười đến nỗi lạc giọng, nước mắt cũng chảy ra, trong lúc này, cả biệt thự tràn ngập hơi thở sung sướng, cho tới lúc Hân Nhi và Lê Cận trở về, nghe được tràng cười đáng sợ như vậy cũng cảm thấy yêu thương.
"Cha, mẹ, chuyện gì vui quá vậy, mẹ, mẹ xem mẹ cười chảy nước mắt luôn rồi." Hân Nhi vừa khó hiểu hỏi, vừa nhìn vẻ mặt ngây thơ của con gái mình.
"Tiểu công chúa, có phải con chọc cho ông ngoại và bà ngoại cười đến như vậy, nói cho mẹ nghe có được không?" Hân Nhi nhẹ nhàng ẵm con gái lên, ngồi trên ghế sa lon.
"Mẹ, tiểu công chúa cũng không biết tại sao ông ngoại và bà ngoại lại cười như vậy đấy?" Tiểu công chúa không phải không muốn nói nhưng cô cũng rất mờ mịt, anh Thần, em nên làm gì đây? Tại sao ông ngoại và bà ngoại cười sung sướng như vậy.
"Cha mẹ, hai người đừng cười nữa, con và em không biết chuyện gì xảy ra ở đây nữa?"
"Hân Nhi, hai bảo bối của mẹ thật đúng là hai đứa hài của nhà họ Lê." Vất vả lắm Vãn Tình mới nín cười nói.
"Hai bảo bối, , , , , , , , " Hân Nhi nỉ non, nói tiểu công chúa cũng đúng, bởi vì tiểu công chúa vẫn luôn hoạt bát, khiến người khác thương yêu, mà Tư Thần thật sự giống Âu Dương Thần như khuôn đúc, không chỉ có ngũ quan xinh xắn, tính tình lạnh nhạt, trầm mặc ít nói. May mắn là cậu đối với nhà họ Lê thì không như vậy, nhưng đối với những người xa lạ khác, muốn cậu nói chuyện thật đúng là khó khăn, cho nên Hân Nhi nhìn Tư Thần giống như thấy Âu Dương Thần, nhớ nhung tràn đầy trong mắt.
"Đúng vậy, Hân Nhi, là như vậy, , , , , , "
"Trời ạ, xem ra thế hệ Tư Thần của nhà họ Lê chúng ta chắc là bị đột biến gien rồi, tiểu tử Tư Thần kia thật đúng là Bất Minh Tắc Dĩ Nhất Minh Kinh Nhân (ý nói là bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc) Lê cận thở dài nói.
Bất Minh Tắc Dĩ Nhất Minh Kinh Nhân, , , , , , , Hân Nhi nghĩ tới thời điểm lần đầu tiên ở palace, Cầm Vận hỏi Hân Nhi làm thế nào khiến Âu Dương Thần mê đắm cô , lúc đó Hân Nhi rất ngượng ngùng, không biết trả lời thế nào, mà Âu Dương Thần vẫn đứng im tại chỗ như thể có kéo anh đi cũng không được, xem ra Tư Thần rất giống Thần.
Bên trong phòng khách, một trận cười thoải mái vừa xong, tiểu công chúa mặc dù mờ mịt, nhưng khi thấy nhiều người như vậy cùng cười, thì cô bé cũng cười theo, cho nên nhân vật chính trong chuyện này thấy tất cả mọi người cùng cười còn tưởng rằng đang xảy ra chuyện gì đây?
"Anh trai tới." Đuôi mắt Tiểu công chúa nhanh chóng phát hiện ra Lê Tư Thần.
"Con chào ông ngoại và bà ngoại, chào cậu, chào mẹ." Lê Tư Thần rất lịch sự chào hỏi những người đang ngồi.
"Hả? nhân vật chính tới rồi à, Tư Thần, xem ra bây giờ khí trời cũng tốt rồi, cháu có thể đem đàn ông phong độ ra ngoài phơi nắng rồi." Lê Cận cười trêu nói, lập tức Lê Thắng chiếu một tia nhìn nghiêm chỉnh, cảnh cáo.
"Dạ, cũng không tệ lắm, có thể thông gió." Lê Tư Thần nói tiếp một cách bình thường, thái độ không thay đổi, đàn ông phong độ đi tới, ngồi bên cạnh Hân Nhi. Thế nhưng vẻ mặt Tư Thần như vậy càng thêm Lôi nhân (có hàm ý là làm cho người ta phải câm nín, chẳng biết phải phản ứng ra sao, hay nói gì.)
Chỉ là những người ở đây toàn bộ bị hóa đá trong ba giây, , , , , , ,
Sau đó cười thật to, , , , , ngay cả Hân Nhi nhìn con trai bảo bối nhà mình khi nói câu kia cũng có chút cười lạc giọng rồi, để lại vẻ mặt vô tội và mờ mịt của tiểu công chúa cùng khuôn mặt ngây thơ không chút biểu cảm của Lê Tư Thần.
"Lão gia, phu nhân, có thể dọn cơm." Đúng lúc này Quản gia nhắc nhở, nhìn các chủ nhân đang cười, trước mắt bà cũng cảm thấy mờ mịt, không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Được rồi, được rồi, ăn cơm trước đi." Lê Thắng làm chủ gia đình, bình tĩnh bước đi trước.
"A a, ăn cơm, ăn cơm." Tiểu công chúa bất kể chuyện gì, chỉ muốn ăn ngon.
Trên bàn cơm, , , , ,
"Đúng rồi, con có chuyện muốn nói cho mọi người biết một tiếng, ngày mai con đi công tác ở thành phố A, có một dự án lớn đoán chừng phải mất khoảng một tuần lễ, cho nên việc công ty và việc trong nhà đành làm phiền em." Lê Cận vẫn ôn hòa nói như cũ.
Thành phố A sao, lúc nghe đến thành phố A, tất cả mọi người đều thay đổi rõ ràng, đối với Hân Nhi, thành phố A có quá nhiều kỷ niệm, có kỷ niệm tốt cũng có những kỷ niệm không tốt. Đối với Lê Thắng và Vãn Tình, thành phố A cũng có nhiều kỷ niệm như vậy, trước kia bởi vì tìm Hân Nhi nên bọn họ không muốn quay về, giờ Hân Nhi đã trở lại, thành phố A cũng không còn đáng sợ như vậy đối với bọn họ nữa, mà Lê Tư Thần cũng dừng ăn, ông ấy, , , , , đúng là ở thành phố A.
"Thành phố A, chơi thật vui sao? Cậu à, cháu cũng muốn đi cùng cậu." Tiểu công chúa vui vẻ nói, đối với bất cứ địa phương nào cô cũng đều rất tò mò.
"Tiểu công chúa, cậu phải đi bàn công việc, con ở lại đây chơi cùng với mẹ và anh trai được hay không?" Hân Nhi khuyên giải.
"Không, con muốn đi cùng cậu, cậu hiểu con nhất, hãy dẫn con đi với. Hơn nữa anh trai cũng có thể đi cùng." Tiểu công chúa hướng về phía Lê Cận làm nũng.
"Anh không đi." Lê Tư Thần không chút suy nghĩ nói, hiện tại cậu không thể đi, cậu còn có rất nhiều chuyện phải làm, cho dù cậu thật rất muốn đi, , , , , ,
"Sao vậy? Anh trai, chúng ta cùng đi chứ, em rất muốn đi."
"Cậu à, năn nỉ cậu đó, , , , , , "
Ặc, , , , , sức mạnh của tiểu công chúa luôn luôn tốt, nhìn cô công chúa nhỏ này chớp chớp đôi mắt to như nước trong veo cơ hồ như toát ra hơi nước , Lê Cận chỉ còn cách đầu hàng.
"Được rồi. Cậu dẫn con đi." Lê Cận bất đắc dĩ nói. Sớm biết vậy thì anh sẽ không nói ra vào lúc này.
"Oa, cậu thật tốt quá." Tiểu công chúa hưng phấn cơ hồ như muốn nhảy lên, nhảy xuống chạy đến bàn Lê Cận, đặt môi mình lên gò má của Lê Cận, khiến mặt Lê Cận trơ ra, Vãn Tình và Lê Thắng cũng đành chịu, không biết làm sao.
"Anh à, anh quá nuông chiều nó." Hân Nhi có chút lo lắng nói, thành phố A, có anh ấy. . . . Tiểu công chúa đi, có thể hay không, , , , , , , , sẽ không, Hân Nhi tự an ủi mình.
"Tiểu công chúa chính là để yêu thương, đúng không?" Lê Cận cười nói. Tiểu công chúa giống như khi Hân Nhi còn bé, khiến Lê Cận luôn có cảm giác muốn bù đắp lại cho cô nhiều hơn, nhìn tiểu công chúa không nhịn được muốn thương yêu cô bé nhiều hơn.
"Đúng là mẹ chỉ thương anh trai thôi. Không thương tiểu công chúa" Tiểu công chúa dẩu môi, oán trách nói, chính xác hơn, nguyên nhân là bởi vì Tư Thần rất giống Âu Dương Thần, Hân Nhi đối với Tư Thần luôn có cảm giác đặc biệt, hơn nữa Tư Thần cùng tiểu công chúa không giống nhau, Tư Thần vẫn luôn là rất trầm mặc, điều này cũng làm cho Hân Nhi chú ý một chút. Điều này cũng làm cho tiểu công chúa ganh tỵ.
"Đứa ngốc, mẹ cũng thương tiểu công chúa . Con thấy mẹ thường mua cho tiểu công chúa nhiều quần áo xinh đẹp có phải hay không?" Lê Cận thật ra thì cũng phát hiện ra hình như em gái yêu Tư Thần hơn tiểu công chúa, nhưng vẫn chạy đến giảng hòa.
"Ghen tỵ à." Hân Nhi sờ sờ lỗ mũi của tiểu công chúa, cưng chìu nói. Nhà họ Lê vẫn vui vẻ hòa thuận như cũ.
Chỉ có Lê Tư Thần vẫn ở đó suy nghĩ, nếu như cậu cũng đi thành phố A, ông ta có thích cậu không đây? Có nhận ra cậu hay không? Thật rất muốn đi gặp ông ta một chút, nhưng bây giờ không được, có lẽ ông ta sẽ gặp tiểu công chúa trước? Ông ta chắc hẳn sẽ thích tiểu công chúa , , , , , , ,