Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh

Chương 13

Vì lo lắng lúc đi ra ngoài mình không mang bất kỳ thứ gì ra cửa, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không cầm theo, không cách nào liên lạc với anh Phi, lại càng không nghĩ tới chỗ đó có người phụ nữ đáng ghét Lâm Hiểu kia, không còn cách nào, Hân Nhi không thể làm gì khác hơn là về nhà với Âu Dương Thần, có lẽ là tấm ảnh chụp chung hạnh phúc, có lẽ là ánh mắt chân thành như thế, đều nói ánh mắt sẽ không gạt người, lại có lẽ vòng ôm kia khiến người ta an tâm, không hiểu sao đối với người đàn ông trước mắt này vẫn rất tin tưởng.

Mà Âu Dương Thần hiển nhiên là vui vẻ, rốt cuộc Tuyết Nhi tin tưởng mình, Tuyết Nhi quên anh cũng không sao, anh tin có một ngày cô sẽ nhớ ra, quan trọng nhất là cô đã trở về, mở chiếc Lamborghini phóng nhanh như bay về phía biệt thự, ngôi nhà đó là anh thiết kế vì cô, là nhà thuộc bọn anh, nói thật vì công việc anh cũng rất ít ở đó, nhưng đây là ngôi nhà trong lòng của anh, bên trong mỗi một thứ đồ trang trí dùng trong nhà đều là anh tự mình thiết kế, Tuyết Nhi đều thích. Nghĩ đến Tuyết Nhi lập tức có thể thấy ngôi nhà kia, Âu Dương Thần không tự giác nhếch khóe miệng lên, anh cũng không biết hôm nay anh cười nhiều hơn so với nụ cười trong một tháng, giống như bé trai lớn nhận được một chiếc xe đồ chơi thích nhất. Thấy Âu Dương Thần luôn cười, Hân Nhi cũng có hơi sững sờ, bởi vì anh cười rộ lên thật sự rất đẹp mắt, đúng vậy, anh hẳn là người đàn ông phong độ đẹp trai nhất mình từng thấy, lúc ở nước ngoài mình cũng từng nhìn thấy rất nhiều soái ca, nhất là lúc ở bên cạnh giáo sư, nhưng mà trước sau mình đều cảm thấy đàn ông Phương Đông có sức hấp dẫn đặc biệt, cô vẫn cho là có ý nghĩ này là vì anh Phi, nhưng hôm nay cô thật sự cảm thấy người đàn ông trước mắt này càng có sức hấp dẫn hơn so vơi anh Phi, haizzz, Tuyết Nhi, mình lại đang làm gì thế này, bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ Tuyết Nhi im lặng khách sáo hạ mình, nghiêng đầu nói với Âu Dương Thần: “Lúc anh cười rộ lên càng đẹp mắt hơn.”

Ặc, Âu Dương Thần không biết làm sao, đẹp, đây là từ dùng để hình dung chính xác về mình sao? Mặc kệ, Tuyết Nhi thích mình cười vậy thì cười nhiều thôi, nhưng mà muốn cười như thế nào chứ, nói thật đã lớn thế này rồi còn chưa biết cười như thế nào, bao gồm cả lúc trước cùng với Tuyết Nhi, hàng ngày là cô vui vẻ lượn quanh mình, mình vẫn là đại thiếu gia lạnh lùng kia, chỉ thỉnh thoảng nhếch khóe miệng lên, “Thật vậy sao, anh sẽ cười nhiều, ha ha,” Âu Dương Thần nói xong nặn ra vẻ mặt vui cười khô quắt khô queo với Hân Nhi.

“Xấu chết được” Hân Nhi không cần nghĩ ngợi mắng luôn.

Âu Dương Thần chỉ có thể xấu hổ, mình thật sự không biết cười thế nào mà.

Giữa lúc bất tri bất giác, đã đi tới chỗ biệt thự, Âu Dương Thần dừng xe xong, cẩn thận cởi thắt lưng an toàn cho Hân Nhi, cũng xuống xe trước, thân sĩ mở cửa xe cho Hân Nhi, động tác kia tao nhã giống như một hoàng tử, trên thực tế, Âu Dương Thần tuyệt đối xứng với cái tên hoàng tử. “Tuyết Nhi, tới nơi rồi, xuống xem nhà anh chuẩn bị cho em đi.”

Hân Nhi xuống xe, nhìn thấy trước mắt một tòa biệt thự nhỏ toàn màu trắng nằm ở lưng chừng núi, không xa hoa như trong tưởng tượng, không lớn như trong tưởng tượng, thế nhưng khiến người ta có cảm giác cực kỳ ấm áp, trong tiểu viện kia cũng không có hoa tươi đẹp giống trong nhà anh Phi, nhưng mà có một bãi cỏ xanh biếc, có chút giống hoa dại mọc hoang, mà thu hút mình nhất chính là chiếc xích đu dưới tàng cây kia, vô cùng đơn giản, nhưng mình muốn chính là như thế này, mặc dù trong nhà anh Phi cũng có xích đu, cơ mà đây là anh đặc biệt sai người làm theo yêu cầu, rất to, không giống chiếc xích đu này, rất đơn giản, nhưng cũng cực kỳ tự nhiên, và cái sân này cũng hoàn toàn tự nhiên, Hân Nhi không tự giác chạy tới, ngồi lên, hơi hơi đẩy nhẹ, Âu Dương Thần cũng vội vàng đi theo, nhẹ nhàng đẩy cô, “Thích không” Âu Dương Thần dựa vào bên tai Hân Nhi, nhẹ giọng hỏi, có loại cảm giác không được tự nhiên, có chút ngứa ngáy, Hân Nhi né tránh anh, nhưng lại vui vẻ nói “Cực kỳ thích, ở đây rất đẹp.”

Được Tuyết Nhi khẳng định hiển nhiên Âu Dương Thần vui vẻ, “Đưa em vào trong xem” nói xong lại nắm tay Hân Nhi đi vào, Hân Nhi không có thói quen nắm tay anh, muốn trốn tránh, tiếc rằng anh nắm quá chặt, mình không có cách nào thoát được.

Vào phòng Hân Nhi vẫn bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người, trong phòng cũng không có những đồ dùng gia đình xa hoa, chỉ đơn giản, nhưng cũng không phải đơn giản như vậy, có thể thấy được sắp xếp trong nhà này là một người trong lòng có gia đình có người yêu, Âu Dương Thần dẫn cô đến phòng thiết kế vì cô, chỉ thấy bên trong là màu sắc tự nhiên, trần nhà có từng mảng áng mây, bức rèm che hờ hững, rất đẹp, giống bầu trời giống biển cả, ở giữa là chiếc giường hình tròn, làm Hân Nhi có ảo giác, giống như mình là công chúa mỹ nhân ngư (nàng tiên cá), có thể bơi lội không buồn không lo dưới đáy biển, đúng vậy, Hân Nhi vẫn rất thích biển, rộng lớn như thế, mênh mông bát ngát, cảm giác gió biển thổi có thể giảm bớt tất cả buồn phiền, mà Âu Dương Thần chính xác là thiết kế từ tình yêu tha thiết của Tuyết Nhi với mây trắng trời trong, Tuyết Nhi từng nói, nếu đau nhức thì nói với mây trắng, Tuyết Nhi từng nói, cô rất muốn biến thành một đám mây, có thể bay trong không trung, Tuyết Nhi từng nói thích nhất màu sắc bầu trời, xinh đẹp như thế.

Thấy Tuyết Nhi yêu thích căn phòng, Âu Dương Thần khẳng định Tuyết Nhi thật sự quay lại, Tuyết Nhi cũng không thay đổi, cô vẫn là Tuyết nhi ngày ấy.

Nhìn căn phòng xinh đẹp như vậy, Hân Nhi chỉ muốn có thể nhanh chóng làm công chúa mỹ nhân ngư nằm lên chiếc giường xinh xắn hẹn hò với Chu công (là ngủ đó ạ), hơn nữa bản thân mình đi từ xế chiều đến tối, mệt mỏi quá à…, rất muốn nghỉ ngơi cho khỏe, Âu Dương Thần cũng lo Tuyết Nhi mệt, không đành lòng quấy rầy cô, lập tức rời khỏi phòng, để cô nghỉ ngơi cho tốt. Hân Nhi thư thái nằm trên giường, chỉ chốc lát sau thì đi vào cõi mộng, hoàn toàn quên một nơi khác trên trái đất có một người đang lo lắng cho mình có trôi qua tốt không đó là người tốt anh Phi.

Diệp Phi đang đau buồn xem tài liệu, đột nhiên lần này hợp đồng có chút vấn đề, dự án hợp tác này thật sự rất quan trọng với mình, không còn cách nào, bỏ rơi Tuyết Nhi, hi vọng cô bé kia ăn cơm nhiều, chờ mình trở lại, trong đầu lại xuất hiện khuôn mặt xinh đẹp kia, bất đắc dĩ cười một cái, tiếp tục tài liệu trong tay, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc, trở về sớm một chút, trông thấy người trong nhà kia.
Bình Luận (0)
Comment