Editor: Linh Phan
“Bà xã, đang làm việc sao?”. Giọng nói ôn hoà của Âu Dương Thần truyền đến.
“Không có nha, em đang chơi với đám trẻ ở cô nhi viện. Anh thì sao? Nếu bận thì thì không cần vội?”
“Không vội sao? Bọn trẻ có em chơi cùng vậy em có muốn chơi cùng với đứa trẻ lớn là anh không?”. Giọng nói trêu tức của Âu Dương Thần truyền đến.
“Thần, anh trở về rồi sao?”. Hân Nhi mừng rỡ nói.
“Ừ, anh tới đón em”
“Không cần đâu,…em tự lái xe về là được rồi, anh chờ em”. Hân Nhi cao hứng nói. Cô biết Âu Dương Thần chắc là vừa mới xuống máy bay, đương nhiên là không muốn làm cho anh thêm mệt mỏi.
“Bà xã, anh mong muốn nhanh một chút có thể nhìn thấy em, đến chút tâm nguyện này em cũng không muốn thoả mãn sao?”. Âu Dương Thần giọng điệu như đưa đám nói.
“Không phải mà, được rồi, em đang ở cô nhi viện “Yêu trẻ””. Chịu không được giọng điệu đưa đám của Âu Dương Thần, Hân Nhi đầu hàng.
“Ừ, được rồi, nhớ chờ anh đó”
“Ừm”. Hân Nhi vui vẻ cúp điện thoại, rốt cuộc có thể nhìn thấy Âu Dương Thần rồi, mặc dù chỉ mới ngắn ngủn hai ngày nhưng le8quysdo*nHân Nhi thật sự rất nhớ Âu Dương Thần, thường nói tiểu biệt thắng tân hôn, đại khái chính là tình huống lúc này của cô.
Ngay tại thời điểm Hân Nhi còn đang nghĩ tới Âu Dương Thần, Tiểu Hoàn cầm bánh ngọt tới trước mặt Hân Nhi: “Chị Hân Nhi, chị cũng ăn đi, như vậy thì chị cũng có thể làm bạn với Đoremon, nó cũng sẽ giúp chị thực hiện ước nguyện đấy”
“Được”. Hân Nhi nhận lấy miếng bánh ngọt trong tay Tiểu Hoàn, xúc một thìa thả vào miệng, thật sự rất ngọt, nhưng mà, bây giờ mình nên đi rồi. Nhìn bọn trẻ vui vẻ như vậy, Hân Nhi thật sự rất vui mừng, nhưng là nghĩ tới phải rời đi, trong lòng cũng có chút không nỡ giống như lần vào hai năm trước vậy.
“Viện trưởng, con còn có việc, phải rời đi trước, lần sau sẽ trở lại thăm mọi người, người phải nhớ, nếu có chuyện gì nhất định phải gọi điện cho con”. Hân Nhi nói với viện trưởng.
“A, ra vậy, tiểu thư Hân Nhi, nếu cô còn có việc vậy thì đi giải quyết trước đi, hôm nay thật sự rất cảm cô, mọi người đều rất vui vẻ”. Mẹ Viện trưởng nói ra những lời từ đáy lòng, không chỉ bọn trẻ, ngay cả mình cũng rất vui vẻ, giống như Hân Nhi thật sự đã trở về.
“Viện trưởng không cần khách khí với con, con đi tạm biệt với bọn trẻ”
“Ừ, được”
Hân Nhi tới giữa đám trẻ vẫn đang ăn bánh ngọt: “Các em, ăn ngon không?”
“Ăn ngon ạ”. Tất cả đều trăm miệng một lời đáp.
“Các em, chị Hân Nhi có việc, phải đi trước đây, lần sau chị sẽ trở lại thăm các em được không?”. Hân Nhi cố gắng để cho vẻ mặt của mình thật vui vẻ, thật sự thì trong lòng lại là rất không nỡ.
“Không được”. Lại là trăm miệng một lời đáp.
“Chị Hân Nhi, có phải chị lại muốn đến Thiên đường mua quà cho em không? Bọn em không cần quà, chị ở đây cùng bọn em được không?”. Tiểu Bàn nức nở nói.
“Tiểu Bàn, không được nói lung tung,”. Mẹ Viện trưởng thường ngày vẻ mặt luôn ôn hoà lần đầu tiên có vẻ mặt không tốt, lớn tiếng răn dạy Tiểu Bàn, bởi vì hai chữ “Thiên đường”.
“Viện trưởng, không sao đâu”. Hân Nhi cười với mẹ Viện trưởng, tỏ vẻ mình không để ý.
“Tiểu Bàn tới đây, còn các em nữa, cũng tới đây, chị Hân Nhi nói với các em nè, chị Hân Nhi không cần đến Thiên đường xa như vậy để mua quà cho mấy đứa. Chẳng qua là chị Hân Nhi phải về nhà rồi, các em xem, trời sắp tối rồi, nếu không trở về, có phải người nhà của chị Hân Nhi sẽ lo lắng cho chị Hân Nhi không? Chị Hân Nhi hứa với mấy đứa, tuần sau, chị Hân Nhi sẽ tới thăm các em được không?”. Hân Nhi ngồi xổm xuống, xoa đầu Tiểu Bàn.
“Thật sao?”. Tiểu Bần nữa tin nửa ngờ hỏi.
“Thật, không tin thì chúng ta ngoéo tay được không?”
“Được”
“Em cũng muốn ngoéo tay”
“Em cũng muốn, chị Hân Nhi”
“Được được, đều ngoéo tay”. Nhìn trên mặt bọn trẻ lại lần nữa nở nụ cười, Hân Nhi tự nói với mình, nhất định phải bảo vệ hạnh phúc này, bảo vệ những yêu thương này.
Hân Nhi vừa ra khỏi cổng liền nhìn thấy Âu Dương Thần đãn lái xe tới đón mình rồi, Hân Nhi không chờ đợi được mà chạy tới ôm lấy Âu Dương Thần, thật sự là rất nhớ Thần. Dưới ánh trời chiều, Âu Dương Thần cũng ôm chặt lấy Hân Nhi, sau đó, chiếc xe dần mất hút trên đường rừng.
“Thần, anh vừa mới về sao?”. Hân Nhi ngồi ở ghế phụ lái, nhìn thấy trong mắt Âu Dương Thần có tơ máu, rõ ràng chính là kết quả của việc thức đêm, có chút đau lòng.
“Ừm, đúng vậy, vừa về đến nhà, vốn muốn cho em một cái kinh hỉ, ai biết vợ anh vậy mà chạy đến chơi với các bạn nhỏ, không thèm để ý người bạn lớn là anh”. Dáng vẻ Âu Dương Thần rất uất ức nói, Tổng giám đốc ngày thường luôn làm mặt lạnh bây giờ lại giả vờ uất ức khiến Hân Nhi cảm thấy rất buồn cười, cô phát hiện Thần càng ngày càng giống một đứa trẻ.
“Không phải vì em không biết hôm nay anh trở về sao? Thật xin lỗi, buổi tối trở về sẽ làm đồ ăn ngon cho anh, thưởng cho anh được không?”. Hân Nhi nịnh nọt nói.
“Thế này còn tạm được, nhìn tấm lòng bà xã cùng với bữa tối tình yêu anh sẽ tha thứ cho em”, Âu Dương Thần vươn tay xoa đầu Hân Nhi.
Hân Nhi kể lại cho Âu Dương Thần những chuyện hôm nay làm ở cô nhi viện “Yêu trẻ”, trong vô hình đã bộc lộ tình cảm với cô nhi viện truỵen của lê quý đôn“Yêu trẻ”. Nhin Hân Nhi thiện lương như vậy, Âu Dương Thần cũng muốn chiếu cố cô nhi viện “Yêu trẻ” này nhiều hơn, như vậy có thể khiến Hân Nhi vui vẻ hơn một chút. Như vậy là đáng giá, bây giờ niềm vui của Hân Nhi chính là hạnh phúc lớn nhất của Âu Dương Thần.
“Thần, sao anh trở về sớm vậy? Không phải đã nói là phải đi một tuần sao?”. Sau khi ăn xong, Hân Nhi ở bên cạnh vừa giúp Âu Dương Thần sắp xếp hành lý vừa nói chuyện với Âu Dương Thần đang còn đọc tài liệu.
“Bà xã, anh rất nhớ em”. Âu Dương Thần buông văn kiện trong tay, chuyển hướng đi về phía Hân Nhi đang treo quần áo, từ phía sau ôm lấy Hân Nhi, cảm nhận được mùi thơm trên cơ thể Hân Nhi sau khi tắm, trong lòng cảm thấy ấm áp, cảm giác ôm vợ yêu thật là tốt.
“Đừng lộn xộn, em đang xếp lại quần áo đấy”. Hơi thở nam tính từ trên người Âu Dương Thần truyền tới, sắc mặt Hân Nhi lập tức ửng đỏ. Tuy bây giờ hai người đã là vợ chồng nhưng Hân Nhi vẫn không cầm được xấu hổ.
“Bà xã, anh đói”. Giongj nói có chút khàn của Âu Dương Thần truyền đến.
“Không phải đã ăn cơm tối rồi sao?”. Hân Nhi quyết định giả vờ ngây ngốc, bởi vì Âu Dương Thần nói đói bụng thế này đã rất nhiều lần, Hân Nhi đã sớm hiểu rõ hàm nghĩa trong câu nói này, cũng hiểu rõ Âu Dương Thần chính là một con sói đói, cho ăn thế nào cũng không no.
“Anh muốn ăn em”. Âu Dương Thần mãnh liệt ôm lấy Hân Nhi, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, thoả thích hưởng thụ mỹ thực, nhiệt đọ trong phòng bỗng tăng cao. Một đêm cảnh xuân vô hạn.