Vợ Yêu Của Đại Ca Xã Hội Đen

Chương 49

Editor: White Silk-Hazye

Muốn tham gia cũng có thể, chỉ có điều là phải làm việc nha, cũng không thể ăn không được.

Sau khi Long Mai và Tiễn Kỳ bàn bạc xong thì liếc mắt nhìn nhau một cái, cô ta đã muốn chơi thì các cô sẽ bồi cô ta chơi thật tốt.

"Quên đi, cô cũng sẽ không nướng thịt hơn nữa cho dù cô có muốn làm thì cũng không thể được Thất Thất nướng ăn đã rất ngon rồi, cho nên cô sẽ phụ trách việc phân phát, đem những miếng thịt mà Thất Thất đã nướng xong đưa cho chúng tôi."

Tiễn Kỳ nhìn thấy sắc mạt của Nam Cung Như Mộng càng ngày càng khó coi, tiếp tục thêm dầu thêm mỡ.

Vẻ mặt của Như Mộng mới nãy vẫn còn lộ ra vẻ phong thái mị hoặc bây giờ đã muốn vặn vẹo, thật ra thì người bình thường cầm những vật này thì không có vấn đề gì. Nhưng từ nhỏ cô đã là một đại tiểu thư được nuôi dưỡng cưng chiều, cho đến bây giờ cũng là do người làm hầu hạ cho cô, ngay cả một ly nước cô cũng chưa từng lấy cho cha mẹ, bây giờ để cho cô phân phát thịt nướng, làm sao có thể. Còn có, cô luôn có cảm giác ưu việt đối với thân phận của cô, cho rằng thân phận của nhóm Triển Thất bọn họ đều thấp hơn cô một bậc, bây giờ Tiễn Kỳ xem cô như một người làm mà sai bảo thì sắc mặt làm sao có thể tốt được. Chẳng qua nhìn thấy Văn Nhân Mạc cười nói với Triển Thất, liều mạng cắn môi, hôm nay cô thật ra đã tỉ mỉ chuẩn bị, nếu như không thể đến gần Văn Nhân Mạc, thì đều là uổng phí.

"Tôi đương nhiên sẵn lòng vì mọi người mà phục vụ, trước hết tôi sẽ cắt cho Bang chủ một miếng thịt nướng."

Cô thấy Triển Thất giống như đã nướng thịt xong rồi, sau đó đi đến bên cạnh đống lửa cầm con dao cắt thịt đã chuẩn bị sẵn ở bên cạnh ra.

Những chuyện này cô chưa bao giờ làm qua, cho nên không biết nên làm như thế nào, nhìn con sơn dương nướng tỏa ra mùi thơm mê người thì không biết bắt tay làm từ đâu.

"Hừ, ngay cả thịt đã nướng chín rồi cũng không biết chia, thật sự là ngu ngốc mà."

"Này, cô không nên nói như vậy, nói như vậy quả thật chín là vũ nhục ngu ngốc."

... ...... ....

Nhìn thấy Như Mộng đang đi vòng vòng quanh thịt nướng, Tiễn Kỳ và Nam Cung Ngọc nhỏ giọng thảo luận. Tiễn Kỳ vốn là một người kiêu ngạo tùy tính, mà Nam Cung Ngọc mặc dù bộ dáng nhu nhược khiến cho người ta muốn bảo vệ khi mở miệng lại không có chút lưu tình, hai người bọn họ mắng Như Mộng một lần từ trong ra ngoài. Mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng mọi người ngồi xung quang cả hai đều nghe được rõ ràng.

Lúc Nam Cung Như Mộng nghe được câu đầu tiên thì khuôn mặt đen lại, cầm con dao cắt thịt trong tay nghĩ muốn đi giết hai người bọn họ. Chỉ có điều vừa nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Văn Nhân Mạc, còn có người phụ nữ kia dặn dò, nói cô nói ngàn vạn lần không được phát tính khí đại tiểu thư ra, đàn ông luôn thích phụ nữ ôn nhu dịu dàng, kìm xuống tức giận trong cơ thể tiếp tục nghiên cứu cách làm thế nào mới có thể chia thịt ra được.

Đối với phản ứng của Như Mộng Triển Thất rất bất ngờ, người phụ nữ này trở nên thông minh rồi sao, nhớ lại thời gian lần đầu tiên cô ta đến Diễn bang câu đầu tiên nói ra đã có thể chọc giận cô, bây giờ lại có thể chịu đựng được Tiễn Kỳ và Nam Cung châm chọc.

"Như Mộng tiểu thư thân phận cao quý chắc chưa từng làm qua những chuyện này đi, hay là cứ để đó cho những người bình thường nhỏ bé chúng tôi đến làm đi."

Long Mai chậm rãi đi đến bên cạnh Như Mộng, cầm lấy con dao trong tay cô ta nhẹ giọng nói.

Như Mộng cũng không cho rằng Long Mai sẽ tốt bụng đến giúp cô, lời nói này còn không phải đang cười nhạo cô vụng về sao. Trong lòng cực kỳ khó chịu, không phải chỉ là cắt thịt thôi sao, có thể có khó khăn gì, đi lên cắt hai nhát là được rồi. Sau khi xác định, lại lần nữa đọat lấy con dao cắt thịt hung hăng đi đến con sơn dương nướng, nhưng mới vừa đến gần liền bị đống lửa phía dưới của con sơn dương nướng đốt không chịu nổi, sợ lửa nóng sẽ làm cho làn da mền mại của cô bị thương, liền lập tức lui về.

Ngay khi Như Mộng muốn lui về phía sau, vừa vặn đụng phải Long Mai, cơ thể Long Mai mặc dù suy nhược, nhưng đã từng học qua một chút công phu cường thân kiện thể(ý nói thân thể khoẻ mạnh rắn chắc), so với đại tiểu thư tay trói gà không chặt kia thì mạnh hơn nhiều. Cho nên, khi Như Mộng vừa đụng vào người cô thì cô đã mượn lực hung hăng đẩy về phía Như Mộng, sau đó làm bộ để thân thể ngã về sau, trong miệng còn kêu to: "Như Mộng tiểu thư, tôi tốt bụng đến giúp cô, cô làm sao lại cố tình đẩy tôi." Như Mộng bị Long Mai đẩy, trọng tâm không vững lập tức ngã nhào vào đống lửa ở trước mặt.

"Long Mai."

Khi Long Mai sắp ngã xuống đất Tiễn Kỳ và Triển Thất lập tức chạy đến, Triển Thất một phen túm lấy Long Mai sắp ngã xuống đất lên, mà Tiễn Kỳ thì nhanh chóng đi qua túm lấy Như Mộng sắp ngã vào trong đống lửa lên.

Khi Như Mộng nhìn thấy cô sẽ lập tức ngã vào trong đống lửa sợ đến mức há to miệng, nếu là cứ như thế mà ngã xuống chắc chắc khuôn mặt sẽ bị hủy. Đúng lúc đó, cô được Tiễn Kỳ túm lại, theo bản năng cầu cứu khi đối mặt với nguy hiểm, cô gắt gao nắm chặt lấy tay của Tiễn Kỳ không chịu buông.

Con người khi ở dưới tình huống này sức mạnh sẽ bộc phát rất đáng sợ, Tiễn Kỳ cảm giác cánh tay đau nhức định đẩy cô ta ra, hai người cứ như vậy lôi kéo nhau. Cuối cùng khi Như Mộng xác định bản thân đã an toàn thì mới buông tay của Tiễn Kỳ ra, Tiễn Kỳ còn đang cố gắng dùng sức muốn đẩy cô ta ra, lúc này Như Mộng đột nhiên buông ra cô không kịp chuẩn bị, thuận thế ngã về phía sau.

Có điều là từ nhỏ cô đã được luyện qua, trong nháy mắt xoay người một cái, ưu nhã né tránh tình cảnh ngã nhào và trong đống lửa, nhưng lúc chân chạm xuống đất vừa vặn giẫm lên một cái khúc cây đang cháy ở phía sau.

Khúc cây này bị cô giẫm lên một cái liền từ bên trong đống lửa rơi xuống dưới chân của Như Mộng. Hôm nay Như Mộng vì để đạt được bộ dáng bồng bềnh như tiên này, cố ý mặc một cái váy dài chạm đất, khúc cây đang cháy này rơi lên trên làn váy của cô ta ngay lập tức bắt đầu cháy lên.

"A, cháy rồi, nhanh lên một chút, nhanh lên qua đây giúp tôi với."

Như Mộng thấy váy của mình bốc cháy, đã sợ đến choáng váng rồi, ra sức nhảy tại chỗ, ý đồ muốn dập tắt lửa.

"A, cháy thật rồi sao, tôi không phải cố ý nha, tôi đến giúp cô."

"Nhanh lên một chút, lấy nước dập tắt lửa đi."

"Ách, đó là rượu không phải nước."

"Vậy lấy đất đi, đất cũng có thể dập lửa mà."

... ...

Mọi người nhìn thấy váy của Như Mộng bốc cháy thì ầm ĩ nói ra ý kiến của bản thân. Hơn nữa họ không chỉ nói ra ý kiến, mà còn dùng đến hành động thực tế.

Long Mai đầu tiên là lấy tay ra sức vỗ vào người của Như Mộng, cũng không cần biết chỗ đó có cháy hay không, dù sao chính là liều mạnh mà vỗ, Như Mộng đau đến mức oa oa kêu to.

Tiễn Kỳ thì càng trực tiếp hơn, lập tức đem đất hất lên người Như Mộng, có điều là cũng không chỉ hất lên trên người, mà là chỗ nào cũng hất lên, rất nhanh cả người của Như Mộng đều là đất. Chỉ là hất đất còn chưa đủ, Tiễn Kỳ dùng sức đạp mấy cái vào bắp chân của Như Mộng thì lúc này mới chịu dừng lại.

Hai người bọn họ ai cũng không có ý định muốn giúp cô ta dập lửa, chỉ là khống chế tốt để ngọn lửa không đốt lên trên mặt, cuối cùng, vẫn là một người anh em ở phía sau tìm được một thau nước tạt lên trên người của Như Mộng mới dập tắt lửa được.

Lửa được dập tắt, nhưng mà bộ dáng bây giờ của Như Mộng thật sự là thảm hại đến cực điểm. Trên người, trên mặt đều là đất, tóc vẫn còn nhỏ nước, nhìn xuống phía dưới còn thảm hại hơn. Phần đuôi váy bị đốt cháy nhiều nơi, hơn nữa còn bị tạt nước như vậy, cả người đều ướt đẫm. Còn quần áo thì dính sát ở trên người, lộ ra đường cong xinh đẹp, vốn là không có mặc nhiều quần áo, lần này thì tốt rồi, ngay cả trước ngực cũng mơ hồ có thể thấy được, những người đàn ông xung quanh nhìn đến hai mắt đỏ ngầu.

"Các người, các người lại dám đối xử với tôi như vậy, tất cả cáx người đều chờ đó cho tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho các người."

--- ---------Lời nói với người xa lạ---- --------

Vẫn như cũ không biết xấu hổ xin ý kiến.
Bình Luận (0)
Comment