Trần Sở Sở đặt quyển sách trên tay xuống bàn, cô ngẩn mặt nhìn thẳng vào mặt Nhất Minh, đầu sỏ gây náo loạn trong lớp học chính là hắn.
Trần Sở Sở cầm cây bút màu bạc kim, gõ gõ trên mặt bàn tạo ra âm thanh cụp cụp theo thiết tấu.
- Cậu chính là Nhất Minh?
Nhất Minh kinh ngạc, sao cô ta lại biết tên mình, chẳng lẽ.........
Đột nhiên Nhất Minh nhìn Trần Sở Sở cười một cách gian xảo.
- Cô Trần, cô đã để ý đến tôi từ trước?
Nụ cười khoái chí cùng với ánh mắt như cười như không của Nhất Minh khiến Trần Sở Sở tức giận điên lên, thế nhưng cô là một người rất khéo léo che giấu tâm tư của mình.
Sắc mặt trầm tĩnh của cô khiến Nhất Minh không được thoải mãn trong lòng.
Anh còn nghĩ cô sẽ tức giận làm lớn chuyện, đến lúc đó sẽ có kịch vui để xem.
Trần Sở Sở điềm nhiên tiếp tục gõ gõ cây bút trong tay xuống mặt bàn, ánh mắt sắc bén nhìn Nhất Minh nói với giọng nghiêm túc.
- Cậu có nghe đến thuật thôi miên chưa?
Nhất Minh nhìn cô cười cười, nháy mắt một cái đáp.
- Tôi không tin vào những trò vô vị đó......
Nhất Minh còn chưa nói xong cây bút trên tay Trần Sở Sở đột nhiên gõ mạnh xuống mặt bàn, tạo ra âm thanh lớn.
"Cụp..."
Gương mặt tươi cười của Nhất Minh đột nhiên trở nên vô cảm một cách lạ lùng, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện con ngươi đen tuyền của anh co rút dữ dội.
Trần Sở Sở nhếch môi cười đắc ý, chờ xem cô trừng trị những kẻ lưu manh như thế nào!
- Nhất Minh, con gà kêu ra sao?
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Nhất Minh đứng lên đặt hai tay dưới nách làm động tác vỗ vỗ như vỗ đôi cánh, miệng thốt lên những tiếng gà gáy.
"Ò....Ó....O..............Ò....Ó....O...."
Cả lớp cười ầm ĩ, lần đầu tiên họ chứng kiến thuật thôi miên, quả thật quá lợi hại.
Thế nhưng điều khiến họ cười khoái chí hơn, chính là nhìn thấy Nhất Minh bị cô giáo đem ra làm trò đùa.
Một tên quân nhân bên cạnh thừa dịp này, lấy ra điện thoại di động quay lại toàn bộ sự việc.
Trần Sở Sở nhìn dáng vẻ làm gà của Nhất Minh, trong lòng thỏa mãn vô cùng.
Đáng đời!
- Nhất Minh, chó sủa như thế nào?
Nhất Minh dừng lại động tác làm gà của mình, bất thình lình quỳ gối chóng hai tay xuống mặt đất, ngẩn đầu kêu lên.
"Gâu....gâu....gâu...."
Mặc dù mấy quân nhân trong phòng vẫn đang phấn khởi trước thuật thôi miên, thế nhưng tận sâu trong thâm tâm họ thật sự kính nể Trần Sở Sở.
Họ không ngờ khi khai triển thuật thôi miên, trong vô hình có thể khống chế hành vi của một người.
Suy nghĩ kĩ, quả thật rất đáng sợ.
Lôi Lạc Thần và Kỳ Sơn từ ngoài cửa bước vào, hai người nhìn thấy một đám người tụ tập lại, đứng thành một cái vòng tròn.
Kỳ Sơn nhìn Lôi Lạc Thần, hai người không biết họ đang giở trò gì, cái họ nghe được chỉ là tiếng chó sủa truyền ra từ bên trong cái vòng.
Lôi Lạc Thần đút hai tay vào trong túi quần tây, bước chậm rãi vào trong với tư thế vô cùng nhàn nhã, Kỳ Sơn nhìn thấy vậy cất bước theo anh.
Trần Sở Sở nhìn thấy Lôi Lạc Thần và Kỳ Sơn, cô lập tức dùng đầu bút gõ mạnh lên bàn.
"Cụp....."
Đột nhiên Nhất Minh có lại ý thức của mình, anh sững người trong giây lát, khi bình tĩnh lại Nhất Minh nhìn xung quanh một vòng.
Nhìn thấy một đám người đứng vay quanh anh, Nhất Minh không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, vì sao anh không nhớ gì cả.
Lúc này nhìn lại bản thân anh mới biết mình đang quỳ dưới mặt đất, Nhất Minh lập tức đứng lên.
Anh đảo cặp mắt giận dữ xung quanh, muốn người nào đó nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn thấy Thiếu Tá bước vào mọi người liền tản ra, ai về chỗ nấy ngồi một cách nghiêm chỉnh.
Nhất Minh cũng giống như họ, anh bực bội đứng lên quay về vị trí của mình ngồi xuống, cặp mắt phát ra tia lửa nhìn đám bạn bên cạnh, như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.
Lôi Lạc Thần nhìn Trần Sở Sở cất giọng trầm khàn.
- Bọn họ có làm khó cô không?
Anh thừa biết tính tình của bọn họ, chỉ cần nhìn thấy gái đẹp liền giở trò trêu ghẹo.
Trần Sở Sở nhìn Lôi Lạc Thần cười nói.
- Đương nhiên là không, họ rất chiếu cố đến tôi.
Trần Sở Sở vừa nói vừa nhìn Nhất Minh, ánh mắt gian trá của cô khiến Nhất Minh không thoải mái chút nào.
Lôi Lạc Thần nghe Trần Sở Sở nói trong lòng tò mò, anh kéo ghế ngồi sang một bên nghe cô giảng.
Trong suốt buổi học Nhất Minh thần trí mơ hồ không thể tập trung, chắc là vì vừa rồi bị Trần Sở Sở thôi miên nên còn chưa tĩnh hẳn.
Trong lúc Nhất Minh còn đang thất thần, giọng nói thanh thoát của Trần Sở Sở vang lên.
- Các cậu đã hiểu thêm về chứng bệnh Sociopath.
Sociopath còn được gọi là chứng bệnh rối loạn nhân cách chống đối xã hội (Sociopathic).
Tóm tắt về chứng bệnh rối loạn nhân cách, những người mắc bệnh này thường coi nhẹ cảm giác của mọi người, không có cảm giác hối hận hoặc xấu hổ khi làm ra hành động thiếu đạo đức, thao túng người khác, ích kỉ vô lối, luôn lừa dối để đạt được mục đích của riêng mình.
Bài tập tuần này của các cậu chính là tham khảo một tội phạm có chứng bệnh rối loạn nhân cách, và viết ra một bài luận án về hành vi và những vụ án họ đã gây ra.
Sau khi lớp học kết thúc, Trần Sở Sở thu doạn tập sách rời khỏi phòng học.
Mọi người thu doạn tập sách của mình, nhìn thấy Trần Sở Sở rời đi họ liền vay quanh Nhất Minh nói.
- Nhất Minh, cậu có biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không?
Nhất Minh bày ra bộ mặt tức giận đập bàn nói.
- Cái này phải hỏi các cậu!
Đám khỉ này còn hỏi anh, anh cũng muốn biết.
Một tên quân nhân nhanh miệng nói.
- Vừa rồi cậu đã bị cô Trần thôi miên?
Nhất Minh nghe vậy liền phản bát.
- Không đời nào?
Tôi bị thôi miên lúc nào sao tôi không biết?
Lôi Lạc Thần nghe vậy trong lòng hiếu kỳ, anh đã từng nghe mẹ nói qua thuật thôi miên nằm trong lĩnh vực tâm lý học. Người khai triển thuật thôi miên có thể sai khiến người bị thôi miên làm bất cứ điều gì, bao gồm cả việc giết người phóng hỏa.
Trong một vụ ôm bom tự sát bên Hoa Kỳ vào nửa năm trước, người ôm bom cũng vì bị người khác thôi miên nên mới có hành động giết người tập thể.
Lôi Lạc Thần nhìn đám thuộc hạ hỏi.
- Vừa rồi cô Trần đã cho các người chứng kiến thuật thôi miên?.
Một tên quân nhìn Lôi Lạc Thần gật đầu, cầm điện thoại di động mở lại đoạn phim vừa rồi hắn thâu lại đưa cho Lôi Lạc Thần xem.
- Thiếu Tá, anh xem đi.
Lôi Lạc Thần, Kỳ Sơn và cả Nhất Minh nhìn vào cái di động trên tay hắn.
Nhìn thấy cảnh Nhất Minh làm gà giả chó, Lôi Lạc Thần và Kỳ Sơn kinh ngạc nhìn nhau.
- Cô ta quá lợi hại.
Tốt nhất sau này đừng đắc tội với cô ta.
Kỳ Sơn vừa nhìn Nhất Minh vừa cười cười nói, Nhất Minh sa sầm mặt lườm Kỳ Sơn.
- Cậu thôi đi, tôi đang nỗi điên nè cậu còn chọc nữa thì đừng trách tôi.
Nhất Minh thở phì phào khi nói ra những lời này, nếu ai còn dám chọc anh, anh sẽ ra tay đánh hắn ngay.
Xem xong đoạn phim, trong lòng Lôi Lạc Thần thầm nghĩ, có được cô giúp đỡ thì việc thẩm vấn tội phạm sẽ dễ dàng hơn.
Đột nhiên Nhất Minh chụp lấy cái điện thoại di động trên tay tên quân nhân, ném thẳng xuống mặt đất, khiến cái điện thoại vỡ tan tành.
Thật mất mặt, anh sẽ tìm cô tín sổ.
Nhất Minh căm phẫn trong lòng, dám bất anh làm chó, anh sẽ cho cô biết tay.