Vợ Yêu Của Thiếu Tá

Chương 7

Lôi Lạc Thần trở về phòng của mình, trên người toàn là mồ hôi vì lúc sáng luyện tập.

Anh bước vào trong, tay thản nhiên đóng cánh cửa phòng lại.

Căn phòng không lớn chỉ đủ để một chiếc giường đôi, một cái bàn làm việc bằng gỗ và một cái tủ quần áo, tuy không gian chặt hẹp so với biệt thự Lôi Viên, nhưng trong phòng có đầy đủ tiện nghi.

Vì thói quen ưa sạch sẽ của anh nên Đại Tá đặc biệt ưu ái, cho anh phòng tắm riêng không dùng phòng tắm tập thể.

Lôi Lạc Thần cỡi bỏ bộ quân phục trang nghiêm trên người, đặt thẳng thớm trên giường đi vào trong phòng tắm.

Anh đứng dưới vòi sen để mặc cho những giọt nước lạnh như băng phun thẳng vào làn da màu đồng căng cứng, cơ thể cường tráng với những cơ bắp cuồn cuộn được tạo thành vì một thời gian dài luyện tập.

Lôi Lạc Thần vốn sở hữu là da trắng nhưng từ lúc gia nhập vào quân đội vì trải qua huấn luyện ngoài trời nên làn da trắng kia đã trở nên mặn mà hơn.

Từng giọt từng giọt nước lạnh tanh chạm vào da anh tư từ chảy xuống thân hình xăn chắc, anh vươn tay vuốt vuốt mái tóc màu đen ngắn gọn của mình.

Cặp mắt sắc bén bị những giọt nước trông suốt làm nhoà đi, lúc ẩn lúc hiện dưới dòng nước.

Bốn năm nay ngày nào trái tim anh cũng khó chịu, cảm giác mất mát hiện lên trong lòng anh.

Thời gian bốn năm đối với nhiều người chỉ là quãng thời gian ngắn ngủi, nhưng đối với anh thì dài như cả thế kỉ.

Anh dùng công việc để chia phối tâm tư của mình, nhưng cũng vô dụng.

Ba tháng sau khi An Nhi rời đi, anh mới nhận ra rằng cuộc sống của anh nếu thiếu đi cô, cũng giống như trái tim thiếu đi nhịp đập.

Lúc này Lôi Lạc Thần mới biết, anh đã quen với việc cô luôn ở bên cạnh, lúc nào cũng lẩn quẩn bên anh.

Lôi Lạc Thần bất đầu hoang mang, anh dùng hết năng lực của mình để điều tra về hành tung của An Nhi.

Anh gọi điện thoại cho cô nhiều lần, đợi đến khi chuông đỗ hết cũng không ai bắt máy, cái anh nghe được chỉ là giọng nói máy móc của người phụ nữ.

"Thuê bao quý khách gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng để lại tin nhắn sau tiếng bíp."

Mỗi lần nghe được câu thoại này, lòng anh nóng như lửa đốt chỉ muốn ném đi cái điện thoại chết tiệt trong tay.

Bốn năm qua anh để lại không biết bao nhiêu cái tin nhắn, nhưng cô không hề gọi lại.

An Nhi giống y như không khí đột nhiên biến mất trên thế gian này, dù anh có dùng mọi cách để tìm cô cũng không tìm ra.

Lôi Lạc Thần biết An Nhi cố tình tránh mặt anh, với thế lực của bác Mạnh muốn giấu tung tích của một người dễ như trở bàn tay.

Lôi Lạc Thần từ trong phòng tắm bước ra ngoài, trên eo chỉ tuỳ tiện quấn cái khăn tắm màu trắng.

Mái tóc màu đen ngắn gọn còn động

lại những giót nước long lanh, nhỉu dài xuống phần ngực vạm vỡ của anh.

Lôi Lạc Thần bước tới tủ quần áo mở ra, hiện ra trước mặt anh chính là cái ví bốn năm trước An Nhi bỏ lại khi cô đến quân doanh tìm anh.

Cái ví YAN anh tặng cho cô vào ngày sinh nhật mười bốn tuổi của cô.

Nhìn thấy cái ví lòng anh đau đau, cảm giác này là gì anh cũng không rõ.

Chắc anh sợ mất đi cô em gái anh yêu thương, ngoài Lạc Tuyết ra, An Nhi là người anh quan tâm nhất.

Để bảo vệ cho cả hai, anh có thể đánh đổi cả mạng sống của mình.

Tâm trạng không thoải mái anh vươn tay lấy ra bộ đồ mới, rồi nhanh chóng khép chặt cánh cửa tủ lại.

Hôm nay là ngày chuyên gia vũ khí từ nước ngoài đến Thành Phố S.

Tất cả quân nhân đều được tụ tập trước quản trường, đứng theo trật tự ngây hàng thẳng lối, một cách nghiêm chỉnh trong bộ quân phục uy nghiêm.

Hai mươi phút sau, một đoàn xe oai hùng từ cổng chính tiến vào, chiếc xe Cadillac màu đen hiên ngang tiến đến gần quản trường, phía trước và sau được mấy chiếc xe quân đội mở đường hộ tống.

Xe dừng lại trước đám quân nhân, đang nghiêm trang đứng chờ.

Một tên quân nhân bước tới chiếc xe Cadillac, hắn khom người cung kính mở cánh cửa phía hành khách ra.

Đại Tướng uy nghiêm bước xuống trước, tất cả quân nhân tuy ngoài mặt cố tình giữa thái độ nghiêm trang nhưng ánh mắt tò mò rất hiếu kỳ muốn biết người được gọi là chuyên gia vũ khí này là ai, sao lại vinh hạnh được Đại Tướng đích thân mời đến.

Cả tuần nay trong quân doanh có rất nhiều lời bàn tán về vị khách thần bí này, từ năng lực và cả ngoại hình của hắn.

Điều Nhất Minh tra ra được chỉ là, hắn là một trong những người giỏi nhất trong lĩnh vực vũ khí trên toàn thế giới, không có loại vũ khí nào có thể làm khó được hắn ta, lúc nhà lãnh tụ của nước Đức bị bắt cóc, cũng nhờ hắn phối hợp với cảnh sát nên họ mới an toàn cứu được người, ngoài tư liệu này Nhất Minh không thể tra ra gì cả.

Cho đến thời điểm này thân phận của chuyên gia vũ khí được giữ tuyệt mật, ngoài Đại Tướng ra không ai biết tướng mạo của hắn ra sao, là nam hay nữ.

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một cô gái trẻ với gương mặt đẹp một cách kiêu ngạo, trên người cô mặc âu phục nữ màu đen, mang đôi giày cao gót đế nhọn, mái tóc dài màu đen óng ánh xoã xuống, cô thận trọng bước theo sau Đại Tướng.

Nữ chuyên gia vũ khí không theo bắt kỳ quy luật gì của một quân nhân, không mặc quân phục, không búi mái tóc dài lên cao.

Nhưng trên người cô tỏa ra khí thế oai nghiêm bá đạo, mà không một nữ quân nhân nào trong đội quân lực lượng hàng đầu Thành Phố S sánh bằng.

Ánh mắt của tất cả nam quân nhân đều tỏa sáng, cô gái này nhìn xinh đẹp vô cùng.

Mọi người đều hoài nghi trong lòng, chẳng lẽ cô gái trẻ chân yếu tay mềm này là chuyên gia vũ khí sao?

Cô gái sở hữu thân hình hấp dẫn với đường công quyến rũ lúc ấn lúc hiện dưới chiếc áo sơ mi màu trắng bó sát người, nhìn không giống như là người trong quân đội.

Nhưng được ngồi cùng xe với Đại Tướng, đã nói lên thân phận đặc biệt của cô gái.

Đúng như câu " hoa hồng tuy đẹp nhưng lại có gai, nếu không khéo chưa chạm vào đã khiến mình bị thương."

Đó chính là suy nghĩ của tất cả nam quân nhân có mặt, tuy trong lòng rất ngưỡng mộ cô nhưng họ biết tự lượng sức mình.

Ánh mắt sắc bén như lưỡi gươm của người nào đó như tia X quang nhìn thẳng vào cô gái đang đi bên cạnh Đại Tướng, bàn tay đang đặt bên hông của Lôi Lạc Thần bắt giác siết chặt lại, khi anh nhìn thấy cô gái mà anh ngày nhớ đêm mong thản nhiên bước ngang quan anh, còn bày ra vẻ mặt lạnh lùng như không quen biết.

Cô nâng mặt ánh mắt kiêu ngạo phớt đi ánh mắt tò mò của đám quân nhân.

Đại Tướng dẫn đường đưa cô gái lên khán đài phía trước, ông uy nghiêm lên tiếng.

"Hôm nay là vịnh hạnh của nước ta, mời được chuyên gia vũ khí hàng đầu thế giới đến giúp đỡ.

Các người hãy tận lực phối hợp cùng với Storm."

Tiếp theo lời nói của Đại Tướng là một tràn pháo tay đầy nhiệt huyết, nếu có được sự hổ trợ của chuyên gia vũ khí thì quân đội sẽ như hổ mọc thêm cánh, bách chiến bách thắng.

Sau khi nói xong, Đại Tướng mời Storm phát biểu.

Storm bước tới trước micro lạnh giọng nói.

"Tôi làm việc rất nghiêm túc công tư phân minh, không thích đùa bỡn, nếu ai cảm thấy không hài lòng thì tôi sẽ không miễn cưỡng."

Storm nói xong liền cúi đầu một cái theo lễ, quân nhân phía dưới có người thưởng thức tính khí ngạo mạn của cô, có người bất mãn vì lời nói ngông cuồng không xem ai ra gì.

Dù sao tất cả mọi người đứng được ở ở vị trí này đều là quân nhân cấp cao, trên vai người nào cũng có quân hàm, cô gái này là ai sao lại tỏ ra hóng hách trước mặt họ.

Cô có tài hay không bọn họ không biết nhưng có đều dù tài trí có nổi bật đến đâu cuối cùng cũng chỉ là một người phụ nữ, không thể sánh bằng với nam nhân bọn họ.

Lôi Lạc Thần không quan tâm đến lời bình luận của bọn quân nhân bên cạnh, ánh mắt sắt lạnh không rời khỏi gương mặt xa lạ của Storm.
Bình Luận (0)
Comment