Giống như vô số truyện Nguyễn Kiều Kiều từng đọc, cô cũng xem không ít phim, cuối cùng cũng đúc kết một đạo lý.
Thời điểm mấu chốt, đừng nói nhảm! Chạy!
Rõ ràng ánh mắt tên người thú kia nhìn qua đây, trước khoan nói tới việc hắn có cận thị hay thị lực yếu hay không, chạy trốn là cách đầu tiên sinh tồn ở mạt thế.
Cô lặng lẽ lui ra sau, nhưng tên người thú đó đã xác định, lập tức chạy như bay qua đây.
Mẹ.
Động tác của Nguyễn Kiều Kiều hơi chậm tí, nhưng cô không do dự, bởi bị bắt cũng chỉ có thể giống như Tiểu Manh. Cô đứng dậy, chạy thục mạng.
Cô lại chạy vào ngọn núi lớn tràn ngập sương mù kia. Cô không thấy rõ con đường trước mặt lắm, chỉ có lỗ tai có thể nghe được tiếng hô hấp phì phò phía sau ngày càng gần.
Cô sắp bị bắt rồi ư?
Khi tiếng hô hấp phì phò tiếp cận cô, cổ tay chợt siết chặt, cô bị kéo vào một lồng ngực.
Quyền đấm cước đá theo quán tính đều bị chế trụ, vành tai đau nhói, trong nháy mắt cô tỉnh táo.
Cách gặp mặt bạo lực vậy, không phải Tô Tầm thì là ai?
Anh che miệng cô, che chở cả người cô trong lồng ngực rộng của anh. Hử? Anh lại có thể vạm vỡ thế?!
Nguyễn Kiều Kiều vẫn không nhúc nhích, lúc này không phải là lúc tìm chỗ chết. Bên tai, tiếng bước chân ngày càng gần, sau đó hắn đứng lại dường như đang tìm kiếm cô. Chẳng biết Tô Tầm dùng biện pháp gì, hình như hắn không phát hiện ra bọn họ, ngược lại dừng một chút, bước chân càng lúc càng xa.
Cái tay che miệng cô bỗng bỏ xuống, Tô Tầm xoay người rời đi.
Nguyễn Kiều Kiều không chút kiêu ngạo, lập tức như cái đuôi đuổi theo.
Dọc đường đi, cô cũng ngậm chặt miệng. Ai biết gần đó có cái gì nguy hiểm không? Lên tiếng liệu có rước lấy nhiều phiền phức hơn không?
Cô chẳng biết mình đi bao lâu, chỉ biết cô níu áo Tô Tầm, băng qua tầng tầng tảng đá, trong đó có tảng đá rắn chắc đâm chân cô chảy máu.
Cô rất đau, song không dám lên tiếng, đến khi Tô Tầm dừng lại hỏi, “Cô bị thương?”
Cũng không biết Tô Tầm là người hay chó, anh lại ngửi được mùi máu tanh.
Tô Tầm nhấc Nguyễn Kiều Kiều lên đặt trên tảng đá trước mặt. Sương mù đã tản đi, gương mặt lạnh lùng của anh xuất hiện.
Anh nâng chân cô, từ trên cao nhìn xuống.
“Máu sẽ dẫn dã thú tới.”
“Xin lỗi.”
Nguyễn Kiều Kiều rất ân hận, nhưng cô không phải người quen đi đường núi, hơn nữa tảng đá ở đây nhiều lắm, bén nhọn cỡ nào, căn bản cô khó lòng đề phòng.
Tô Tầm xé quần cô, lấy một cái bình nhỏ trong lòng, đổ một ít lên tay, nhân đó bôi lên chân Nguyễn Kiều Kiều.
Đau rát, nhưng cô nhanh chóng nhìn thấy vết thương của cô đang khép lại rõ rệt.
Nguyễn Kiều Kiều nhớ tới trước đây Cẩu Bất Lý cũng giúp cô chữa thương như thế. Lòng cô ngổn ngang, đừng hỏi cô lúc này có cảm động hay không, bởi cô càng muốn biết trong cái bình nhỏ ấy có phải nước bọt của Tô Tầm không?
Chậc ——
Đột nhiên cảm thấy hơi tởm.
Trong lòng xuất hiện một tràng câu Fu*, nhưng Nguyễn Kiều Kiều vẫn nở một nụ cười cảm kích.
“Đại nhân, sao anh ở đây? Bọn họ đâu… Cẩu Bất Lý đâu?!”
“Được tiến sĩ Gấu dẫn đi rồi.”
Trái tim Nguyễn Kiều Kiều rốt cuộc cũng buông lỏng, chỉ cần Cẩu Bất Lý có thể theo tiến sĩ Gấu – chuyên gia chạy trốn thì cô yên tâm.
Nguyễn Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm rành rành, ánh mắt Tô Tầm khẽ động, “Cô lo cho nó như vậy à?”
“Đương nhiên…” Hai chữ này cô còn chưa nói ra, chợt nghe Tô Tầm lên tiếng, một cách đột ngột, rất bất ngờ.
Giọng nói lạnh lùng, như gió núi róc xương.
“Chỉ là một đứa tạp chủng.”
Nguyễn Kiều Kiều hít vào một hơi.
Có thể ngay từ đầu cô hiểu lầm rồi, cô không thể mưu đồ dùng tình thân hòng đả động Tô Tầm được, vì mấy tháng ở chung, rõ ràng quan hệ cha con giữa Tô Tầm và Cẩu Bất Lý không tốt lắm.
Có người cha nào nói con mình là tạp chủng không?
Nguyễn Kiều Kiều hít sâu mấy hơi mới có thể bình tĩnh nói ra lời này.
“Con trai tôi không phải tạp chủng.”
Cho dù cậu trông giống chó, nhưng cậu từ bụng cô chui ra, không phải tạp chủng.
“Haha…” Tô Tầm phát ra tiếng cười ngắn ngủi, mang theo sự trào phúng.
Nguyễn Kiều Kiều không biết ở chỗ nào chọc phải tên ôn thần này, bất quá anh nói câu đó thực sự khiến người ta rất tức giận.
Tạp chủng, cả nhà anh đều là tạp chủng! Cẩu Bất Lý không phải!
“Loài người luôn luôn nói một đằng làm một nẻo.”
Tô Tầm tựa vào tảng đá, cười lạnh, chẳng biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt anh thoáng hung ác tàn nhẫn.
Sách đến lúc dùng mới hận mình đọc quá ít. Nguyễn Kiều Kiều lệ rơi đầy mặt, sớm biết sẽ tới cái thế giới lừa đảo này, thì cô nhất định xem đàng hoàng bộ H văn đó, dù cho nó thực sự không hợp gu cô.
Cô vắt hết óc cũng nghĩ không ra tại sao Tô Tầm là trùm phản diện. Bất quá cô thông minh cũng giỏi tưởng tượng, nhìn bộ dạng Tô Tầm đi? Có lẽ quan hệ ruột thịt không tốt lắm? Chẳng hạn như với cha mẹ anh?!
Hay bị tình nhân nhỏ phản bội! Nghĩ đến anh chỉ được cái mã ngoài, Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy khả năng này rất nhỏ.
Sau khi Tô Tầm nói xong, muốn tựa vào tảng đá bên cạnh nghỉ ngơi, đương nhiên Nguyễn Kiều Kiều không trông cậy lúc này có thể đào ra bí mật hào môn gì.
Cô sâu sắc hiểu ra một đạo lý: Thế giới này biết càng ít, sống được càng lâu.
Nghỉ ngơi một hồi, Nguyễn Kiều Kiều hơi đói bụng, nhưng thấy Tô Tầm nhắm mắt dưỡng thần, không có ý định đi tiếp.
Cô liếm bờ môi khô khốc, “Đại nhân, tôi vừa trông thấy Tiểu Manh.”
“Ừm.”
Dáng vẻ lạnh lùng này khiến Nguyễn Kiều Kiều nhìn không ra Tô Tầm có tâm trạng gì. Cô nhắm mắt nói tiếp: “Khi nào chúng ta đi cứu cô ấy? Hay chúng ta tụ hợp với những người khác trước?”
“Cô biết những người khác đang ở đâu?”
Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, “Tôi không biết.” Cô cho là anh biết.
Tô Tầm cho cô một cái nhìn khinh bỉ to đùng.
Nguyễn Kiều Kiều thầm nhủ, cô luôn cảm thấy chỗ này không an toàn, cứ đi khắp nơi dù sao cũng an toàn hơn chỗ này.
Tô Tầm nghỉ ngơi một lúc, không biết sao ánh mắt lóe lên, lập tức đứng dậy.
“Đi.”
Lúc này Nguyễn Kiều Kiều cũng chẳng biết xảy ra chuyện gì, song bộ dạng này của Tô Tầm chắc xảy ra chuyện lớn rồi!
Quả nhiên mười mấy tên người thú không biết từ lúc nào đã vây quanh, thậm chí cô bại lộ từ khi nào cũng chả biết.
“Chạy!”
Tô Tầm hét một tiếng, ném cô xuống xoay người chạy.
Nguyễn Kiều Kiều thầm mắng nhưng không có chút chần chừ, tìm một phương hướng và nhanh chóng về phía đó.
Có điều chạy trốn không phải ưu thế của cô, cô bôn ba cả ngày, cũng không có ăn chút gì, cả người đã không chút sức lực từ lâu. Trước đó trong lúc chiến đấu còn bị thương, giờ lại vận động kịch liệt, vết thương căng đến mức đau quá.
Nguyễn Kiều Kiều rơi nước mắt như mưa, xoay người, một tên người đã ngăn cản cô.
Mẹ nó, có biết phải che chở cho phái nữ không?
Tô Tầm chỉ có ba, năm tên người thú đuổi theo, mà cô gái yếu đuối như cô lại có nhiều người thú đối phó vậy! Có còn thiên lý không!
Xem ra, phải nói đạo lý với mấy tên người thú này rồi!
Nguyễn Kiều Kiều rút dao phay từ sau lưng ra. Dao phay sáng loáng, cô cắn răng đến mức suýt ép vụn.
Thực tế, sức chiến đấu của Nguyễn Kiều Kiều có thể sử dụng khéo léo, nhưng thực sự không được việc. Bất quá may mà đối phương không muốn lấy tánh mạng của cô, tuy vết thương trên người chằng chịt, song còn tốt hơn mất mạng.
Cô cảm thấy mình là một con chuột bị mấy con mèo to này đùa bỡn.
Quả thực… cảm giác yếu ớt không tốt lắm.
Mất máu quá nhiều gây choáng váng làm cô suýt đứng không vững, cô lui về sau một bước, tựa vào tảng đá lớn sau lưng.
Mệt quá, thực sự sắp không còn sức rồi.
Trời mông lung, không nhìn thấy tia nắng đâu.
Hôm nay là kết cuộc của cô sao?
Khi tên người thú kia chuẩn bị bắt được cô, cô nhìn thấy trước mặt xuất hiện một đường ánh bạc.
Tô Tầm rút dao trên đầu tên người thú ra, lạnh lùng nhìn cô.
Đẹp trai quá.
Đó là ý nghĩ duy nhất trong lòng Nguyễn Kiều Kiều.
Quá đẹp trai, cô thực sự sắp mê anh rồi. Đương nhiên nếu anh tới càng sớm thì tốt hơn.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Kiều Kiều nhìn Tô Tầm chiến đấu ở khoảng cách gần. Cô còn cho rằng anh là một cậu ấm yếu ớt, không ngờ lúc người thú tới, anh không chút nương tay hơn cả Mèo Đen.
Sức lực người thú lớn, song động tác Tô Tầm nhanh, trong chốc lát đã giết chết mấy tên.
Tô Tầm tới, sĩ khí của Nguyễn Kiều Kiều cũng tăng lên nhiều, sức lực mất đi cũng dần dần trở về. Vung hai con dao phay bổ về phía một tên người thú gần đó.
Tên người thú thấy cô yếu đi, trái lại phân tâm tư cho Tô Tầm.
Hiện tại mười mấy tên người thú chỉ còn lại ba, Nguyễn Kiều Kiều thoáng nhìn một tên cao to nhất trong đó, hắn luôn đứng tại chỗ bất động, giống như đang vận sức chờ phát động vậy.
Khi Nguyễn Kiều Kiều chém một đao lên cánh tay tên người thú đó, bỗng nhìn thấy một ánh bạc xuất hiện trước mặt, thẳng tắp bay về phía Tô Tầm.
“Đại nhân, cẩn thận!”
Nguyễn Kiều Kiều nhắc nhở quá chậm, mũi tên nhỏ ấy vẫn bắn trúng chân Tô Tầm.
Nếu là bình thường, Nguyễn Kiều Kiều không sợ. Song tại thời điểm này, cô thấy sắc mặt Tô Tầm biến đổi.
Mặc dù dao trên tay vẫn công kích tên người thú kia, nhưng rõ ràng sức lực giảm rất nhiều.
Lẽ nào mũi tên có vấn đề?
Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều xuất hiện nghi hoặc này, động tác tay càng tăng nhanh.
Tên người thú kia bị đứt cánh tay, thế mà vẫn không buông tha, quơ rìu tiếp tục xông tới.
Nguyễn Kiều Kiều lộn mèo tránh thoát nhờ sơ hở của hắn. Thừa dịp hắn nhào đến, cô lăn qua dưới thân hắn, đồng thời hung hăng bổ một dao vào sau lưng hắn.
Da người thú cứng thật, chấn động đến mức tay cô tê rần.
Song hiệu quả không tồi, tên người thú phát ra tiếng gào thét chấn động cả ngọn núi lớn, sau đó ngã xuống.
Nguyễn Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm, lúc nàymới phân tâm nhìn Tô Tầm. Anh chống đao, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Cô chạy tới.
“Đại nhân, anh không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Tô Tầm siết chặt tay cô, giọng nói lạnh lùng, chống lại hai tên người thú còn sống.
“Nắm tay tôi. Giết bọn chúng!”
Lần này, Nguyễn Kiều Kiều giữ nguyên ý kiến của mình.
“Đại nhân, chúng ta trốn đi.”
Cô cảm thấy Tô Tầm đang run rẩy, không biết mũi tên kia có vấn đề gì không, anh hẳn không chống đỡ được bao lâu.
Không đợi Tô Tầm quyết định, Nguyễn Kiều Kiều đã kéo Tô Tầm chạy về phía trước.
Cô lảo đảo chạy trốn, người thú sau lưng thì không nhanh không chậm, giống như bọn họ nắm chắc phần thắng rồi.
Trước mặt, sương mù tản đi, ánh sáng le lói truyền đến.
Nguyễn Kiều Kiều kéo Tô Tầm, “Đại nhân, chúng ta sắp đến rồi.”