Đã biết quá khứ bi thảm hư hư thực thực của Tô Tầm, tâm trạng Nguyễn Kiều Kiều rất bình tĩnh. Tiến sĩ Gấu lại cảm động đến rưng rưng nước mắt, “Không ngờ cô thích đại nhân tới thế!”
Nguyễn Kiều Kiều cười haha, chẳng nói lời nào. Cô chỉ yên lặng châm chọc trong lòng thôi.
Thích?! Tình cảm con người rất phức tạp, nhất là phụ nữ. Tạm thời cô vẫn chưa tự ngược, thích một gã đàn ông không dễ chung đụng ở thế giới này.
Ơ, thích bán thú nam mới đúng.
Cô chỉ không muốn trốn tránh, nếu quả thật phải xuất hiện vướng mắc gì với Tô Tầm, nên sớm tính toán một chút.
Biết mình biết người, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.
Người xưa không lừa ta đâu.
Mặt khác, Nguyễn Kiều Kiều cũng chẳng có tâm trạng thánh mẫu, bởi bọn họ nhanh chóng đến nơi rồi.
Thành phố Lưu Thủy (nước chảy), lấy từ ‘nước chảy vô tình, hoa rơi hữu ý’.
Nguyễn Kiều Kiều hết sức tò mò, “Thực sự có thành phố Lạc Hoa (hoa rơi) sao?”
Tô Tầm gật đầu, gần đây tâm trạng anh rất tốt, tốt đến mức có thể cho Cẩu Bất Lý vẻ mặt ôn hòa. Song với điều kiện, cậu không tựa vào lòng Nguyễn Kiều Kiều.
Phải nói rằng nếu thực sự tự ngược, thì phải là Cẩu Bất Lý mới đúng. Tô Tầm không thích Cẩu Bất Lý, còn nhiều lần xách đuôi cậu ném ra ngoài, song Cẩu Bất Lý cũng không mang thù, lần nào Tô Tầm gọi, cậu đều hối hả chạy tới.
Dáng vẻ đó khiến Nguyễn Kiều Kiều mỗi lần đều che mặt không dám nhìn.
Con trai không có tự ái như vậy, thực sự là con ruột cô ư? Hình như là thật.
Trong mắt Nguyễn Kiều Kiều, thành phố Lưu Thủy và thành phố Hắc Kim chẳng khác gì nhau. Thảm thực vật rất thưa thớt, xám xịt, khuôn mặt mọi người đều mệt mỏi rã rời.
Có điều Lưu Thủy là một thành phố lớn phù hợp. Điểm ấy khác với Hắc Kim, nên sau khi vào, có thể trông thấy rất nhiều người thú và con người đang mặc cả trả giá, và… đánh nhau ẩu đả sau khi mặc cả.
Yêu thương lẫn nhau rất ít, bất quá yên bình bề ngoài vẫn có thể duy trì.
Chẳng qua vì gần đây thành phố Lưu Thủy có một nhóm người thú thổ phỉ giết người không chớp mắt, nghe nói tên này cực kỳ mạnh, xuất quỷ nhập thần, thích cướp đồ, còn thích giết con người và người thú.
Do đó trong thời gian ngắn người thú và con người đoàn kết lại với nhau.
Khi Tô Tầm dẫn Nguyễn Kiều Kiều ở lại, thành thủ thành phố Lưu Thủy đã tới. Là một ông lão gầy gò có tuổi rồi, trông thấy Tô Tầm, ông cung kính hành lễ, “Đại nhân, ngài đã tới?”
Tô Tầm uống ly trà mới dâng lên, cũng chẳng thèm liếc thành chủ một cái.
“Đại nhân…”
Thành chủ nơm nớp lo sợ đứng một hồi, “Đại nhân đường xa mệt nhọc, tôi đi xuống trước.”
Tô Tầm vẫn không mở miệng, chỉ đợi ông lão gầy gò sắp ra tới cửa, bỗng anh nói: “Thứ đã mất viết ra danh sách cho tôi.”
Thành chủ gầy gò sững sờ, xoay đầu lại nở nụ cười cảm kích.
“Cảm ơn đại nhân, cảm ơn đại nhân.”
Sau khi Nguyễn Kiều Kiều thêm đầy nước trà cho Tô Tầm, thành chủ gầy gò sai người trình danh sách lên. Tô Tầm thoáng nhìn, rồi ném xuống đất giống như ném rác.
Nguyễn Kiều Kiều liếc một cái, toàn là một số vàng bạc tiền của, hình như tổn thất nghiêm trọng. Chẳng qua có chút kỳ quái là, dọc đường đi Chuột Đệ có nói, Lưu Thủy là một thành phố rất nghèo, mỗi lần nộp thuế đều giống như muốn đòi cái mạng già của thành chủ vậy, song tại sao trên danh sách này có vẻ giàu có sung túc nhỉ?
“Nhìn ra vấn đề?”
Tô Tầm nâng má, vẻ mặt hứng thú.
Nguyễn Kiều Kiều biết đến giờ Tô Tầm muốn khoe khoang chỉ số thông minh rồi, cô gật đầu.
“Tôi từng nghe Chuột Đệ bảo, Lưu Thủy không phải thành phố giàu có lắm. Khi tôi tới cũng thấy tài nguyên của nó rất ít, ngay cả ăn no cũng khó khăn, thì từ đầu ra nhiều vàng bạc tiền của thế.”
“Quả nhiên đi theo tôi chỉ số thông minh cũng tăng lên.”
Tô Tầm đặt ly trà xuống, “Cô có biết, thứ đáng tiền nhất ở cái thành phố này là gì không?”
Nguyễn Kiều Kiều suy nghĩ một chút, nói ra một thứ.
“Thức ăn.”
Tô Tầm gật đầu, “Coi như cô đáp đúng phân nửa. Thành phố Lưu Thủy gần lãnh thổ người thú vậy, cô có biết tại sao kề cà không bị công phá không?”
Nguyễn Kiều Kiều sững sờ, thoáng cái hiểu ngay, “Chẳng lẽ là vũ khí? Cũng chính là khoáng thạch các anh nói.”
Vẻ khen ngợi trên khuôn mặt Tô Tầm càng thêm rõ nét, anh đi tới bên cạnh cô, quan sát cô từ trên xuống dưới một phen.
“Cô thông minh hơn tôi nghĩ đấy.” Bộ dạng ngạo mạn, đúng là khiến người ta nghiến răng.
“…” Nguyễn Kiều Kiều hết còn chỗ nói, đây quá rõ ràng rồi, được chưa?
“Lưu Thủy khác với Hắc Kim, nó là khu vực trung chuyển khoáng thạch, mỗi lần chuyển khoáng thạch đều phải đi qua Lưu Thủy. Nên vũ khí nơi này được trang bị rất mạnh.”
“Nhưng nó vẫn bị cướp?”
Ánh mắt Tô Tầm thoáng lóe lên, sau đó nhanh chóng giấu kín không thấy.
“Do đó mới thú vị.”
Đối với Nguyễn Kiều Kiều, Tô Tầm làm sao bắt được tên thổ phỉ kia, cô chẳng có hứng thú. Bất quá thay đổi hoàn cảnh, cô cũng phát hiện ra một vài chỗ tốt.
Chẳng hạn như, Lưu Thủy có đặc sản.
Và giống như Hắc Kim, bên này ô nhiễm nghiêm trọng, rất nhiều thực vật không thể tiếp tục sinh trưởng. Có điều bên này thừa thải cây vừng, thức ăn chính hình như cũng là vừng. Vừng nhỏ tới thế làm thức ăn chính…
Dù sao cũng hết sức mới lạ.
Tuy nhiên những người này dường như chẳng biết chỗ tốt của vừng. Vừng có thể coi như gia vị, cũng có thể ép ra dầu, còn có thể rán bánh.
Buổi tối đầu tiên Nguyễn Kiều Kiều tới thành phố Lưu Thủy, đã ra sức tận dụng cây vừng…
Cô làm đầy một đĩa bánh vừng. Người ngửi được mùi trước tiên là Cẩu Bất Lý, cậu theo tiến sĩ Gấu học tập rất lâu, mũi chó nhạy bén ngửi được mùi lập tức chạy tới.
“Mẹ, mẹ làm cái gì thế? Thơm quá.”
Nguyễn Kiều Kiều xé nửa miếng bánh vừng, thổi nguội cho Cẩu Bất Lý.
“Nếm thử xem.”
Cẩu Bất Lý ô hú một tiếng ngậm vào, nuốt miếng nhỏ xuống. Một lát sau, ánh mắt cậu lóe sáng nhìn Nguyễn Kiều Kiều, “Mẹ ơi, ăn ngon quá. Con muốn một cái nữa.”
“Ăn hết cái này đi hẳn nói.”
Nguyễn Kiều Kiều ngẩng đầu, thấy tiến sĩ Gấu lẽo đẽo theo tới, cô bất đắc dĩ lắc đầu. Tiến sĩ Gấu này ngoại trừ bản lĩnh chạy trốn hạng nhất ra, còn là một kẻ tham ăn.
Cũng khó trách, trước đó chưa gặp cô, sinh hoạt của nhóm người này đều rất cẩu thả. Với tài nấu nướng như thế, cô rất sợ những người này đều thích cô đó!
Haizz ——
Chấp nhận số phận bưng đĩa bánh vừng cho tiến sĩ Gấu, “Đưa cho Tiểu Manh nếm thử nữa.”
Mèo Đen và Sai Nhĩ ra ngoài làm nhiệm vụ. Trong nhà chỉ có Chuột Đệ và Tiểu Manh.
Tiến sĩ Gấu mặt mày rạng rỡ, bắt chước Cẩu Bất Lý ngậm một miếng bánh vừng trong miệng, chẳng qua vì quá nóng, nên ông nhảy cẫng lên.
“Nóng, nóng…”
“Đáng đời.”
Nguyễn Kiều Kiều thổi nguội một cái bánh vừng, đưa cho tiến sĩ Gấu.
Tiến sĩ Gấu được chiều mà lo sợ tiếp nhận, cắn một miếng bỗng nhiên nói: “Rốt cuộc tôi biết tại sao đại nhân thích cô rồi?”
“Hử?”
“Vì cô là điều bất ngờ tuyệt vời nhất anh ta không thể bỏ qua.”
Nguyễn Kiều Kiều tiêu hóa câu này, một lát sau mới xoay người nắm lỗ tai lông xù của Cẩu Bất Lý, hét to: “Chẳng phải mẹ đã bảo con không được cho người khác xem mấy quyển sách kia sao? Còn nữa! Không phải con cũng xem luôn chứ?”
Cẩu Bất Lý: “Mẹ, đau quá, đau chết đi được…”
Bánh vừng ngọt ngọt thơm thơm, Nguyễn Kiều Kiều để lại một đĩa cho Tô Tầm, mặc dù biết Tô Tầm không có hứng thú với đồ ngọt lắm.
So với đồ ngọt, anh càng thích thịt nướng thứ thiệt hơn.
Đàn ông ăn thịt chính là thế, có điều nếm thấy ngon, làm món vặt cũng không thành vấn đề.
Lúc cô bưng đĩa bánh vừng qua, vừa vặn chạm mặt thành thủ gầy gò tới chơi.
“Xin chào, thành chủ đại nhân.”
“Ơ, là cô Mèo à! A, đây là cái gì, thơm quá?”
“Bánh vừng bình thường thôi, tôi rảnh rỗi không có chuyện gì làm ấy.”
“Chà, trông không tồi đó.”
Ngay khi Nguyễn Kiều Kiều do dự có nên cho thành chủ một miếng không, bỗng Tô Tầm đẩy cửa ra, giọng điệu bất thiện.
“Còn không đi?”
Cái tay vươn ra của thành chủ lặng lẽ rút về, “Tôi đi đây. Đi đây.”
Thành chủ gầy gò lưu luyến nhìn cái đĩa của Nguyễn Kiều Kiều, ánh mắt ai oán khiến cô cực kỳ xúc động.
Quả là ông lão đáng thương!
Bất quá, chút đồng tình ấy của cô nhanh chóng bị Tô Tầm dập tắt.
“Cô tới làm gì?”
Rốt cuộc Nguyễn Kiều Kiều nghĩ tới mục đích mình đến, đưa bánh vừng cho anh.
“Đại nhân, tôi có làm bánh vừng, nếm thử xem.”
Quả nhiên không chút kinh ngạc nào, Tô Tầm nếm thử ở trước mặt cô rồi ghét bỏ.
Cái người này, mỗi ngày ăn thịt mãi cũng không sợ táo bón.
“Không ăn.” Tô Tầm rất thẳng thắn kiên quyết cực tuyệt.
Nguyễn Kiều Kiều cũng không miễn cưỡng, “Vậy tôi bưng cho Cẩu Bất Lý ăn. Dù sao bọn họ cũng thiếu.”
Động tác xoay người của anh chợt cứng nhắc, anh hợp thời bắt lấy tay cô, “Cô cho nó ăn trước?”
“…”
Chút để ý của Tô Tầm hình như hơi khác với đàn ông bình thường. Chẳng qua nể mặt cơ bụng và cái đuôi, Nguyễn Kiều Kiều nhịn.
“Cẩu Bất Lý giúp tôi nếm thử, ăn ngon.”
“Ngon mới đưa tôi ăn?”
Sắc mặt Tô Tầm nhanh chóng thay đổi, lần này, anh không chần chừ, kéo Nguyễn Kiều Kiều đi thẳng vào cửa.
Hai người ngồi xuống cái bàn trước cửa sổ, Tô Tầm nhìn bình thủy tinh nhỏ trên bàn, rất ghét bỏ.
“Đã nói rồi, ném thứ này đi.”
“Ném làm gì?” Nguyễn Kiều Kiều cẩn thận nâng bình thủy tinh. Cái bình thủy tinh này là Tiểu Manh tặng cô. Không chỉ vậy, cô ấy còn mang mấy cành cây xanh biếc về. Mặc dù lúc đem ra lá cây đã sắp héo khô, song sau khi được Nguyễn Kiều Kiều chăm sóc tỉ mỉ, cô kinh ngạc phát hiện cành cây nhỏ này bắt đầu nảy mầm.
Màu xanh nhạt khiến tâm trạng Nguyễn Kiều Kiều hết sức tốt đẹp.
“Anh vĩnh viễn không biết màu xanh đẹp cỡ nào đâu.”
“Có gì đáng xem chứ?”
Tô Tầm lạnh lùng nhìn động tác say mê của Nguyễn Kiều Kiều, vô cùng khó chịu, “Màu đỏ tươi mới đẹp.”
“Đương nhiên, mỗi màu sắc đều đẹp, nhưng giờ tôi thích nhất xanh nhạt, và… da cam.”
Cô vốn muốn nói thích màu đồng tử của Cẩu Bất Lý. Nhưng không ngờ mới nói xong, cái đuôi to sau lưng Tô Tầm lập tức vung lên, đôi mắt cũng đúng lúc biến thành màu da cam.
Anh giống như nói: Là màu mắt tôi phải không?
Cái tính chẳng biết xấu hổ này không biết ở đâu ra?
Bất quá, Nguyễn Kiều Kiều nhìn cái đuôi to sau lưng Tô Tầm, rất không xác định nói: “Đại nhân, gần đây thời gian anh biến thành người thú càng lúc càng nhiều. Ở đây không phải thành phố Hắc Kim, không sợ bại lộ ư?”
“Như vậy thoải mái.”
Tô Tầm nằm sấp trên bàn, hít sâu một hơi, “Mau lên, cô còn lèo nhèo cái gì, bảo pha trà xong tới ăn bánh. Tại sao giờ còn chưa xong?”
“Đúng là… đồ ăn đều nhét không được miệng anh.” Nguyễn Kiều Kiều xé miếng bánh, đặt bên mép thổi nguội, sau đó xé một miếng đưa cho Tô Tầm.
Tô Tầm sững sờ, từ trên bàn khẽ ngẩng đầu lên.
Anh nhìn đồ ăn được đưa tới mép, hình như cực kỳ do dự. Một lát sau, anh cắn một cái.